Chung Ly ngồi ở vườn hoa bên ngoài câu lạc bộ hút hai điếu thuốc.
Chỉ khi đó mới có thể thoát khỏi những quá khứ triền miên đó.
Cô dập tắt điếu thuốc trên hòn đá xung quanh vườn hoa, rồi quay người bước vào phòng tắm.
Chung Ly dùng nước lạnh rửa sạch mặt, chắc chắn mùi thuốc cũng tản đi bớt, cô mới chuấn bị quay về.
Nhưng chưa đi được mấy bước, một đôi bàn tay bất ngờ từ trong góc vươn ra siết cồ cô với tốc độ cực nhanh, Chung Ly sợ hãi muốn cất tiếng phản kháng, người đàn ông công kích cô dùng chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê bịt miệng cô…Chung Ly trừng mắt vùng vẫy, nhưng dần dần, động tác của cô ngày càng ít đi, cả người hoàn toàn mất đi ý thức…
Ôn Như Húc từ bên cạnh đi ra, thấp giọng thúc giọng: “Mau đưa cô ta lên xe! Đưa tới phòng của Ngô tổng! Vé xe đã chuẩn bị sẵn cho các người, sau khi đưa người đi, hai người hãy rời khỏi Bắc thành!”
Hai tên xã hội đen này là người nơi khác, ồn Như Húc đã dùng tiền đế thuê bọn chúng.
Cho dù sau này Tư Mộ Bạch có truy xét, không có chứng cứ, sẽ không tra ra được là cô ta!
Ánh mắt nham hiểm độc ác của ôn Như Húc, cô ta muốn xem thử, đợi con tiện nhân Chung Ly này bị người đàn ông khác thịt rồi, Tư Mộ Bạch còn muốn nhìn cô ta nữa không!
“A Ly?”
Vân Thanh tìm một vòng, không thấy Chung Ly đâu, gọi điện thoiaj cũng không có người bắt máy.
Cô cau mày, trong lòng ngày càng bất an.
Chung Ly cỏ thế không từ mà biệt Tư Mộ Bạch, nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất mà khồng nói với cô lời nào.
Vân Thanh bước đi thì nhặt được chiếc hoa tai rơi trên đất.
Cái này là của Chung Ly…
Vân Thanh liền gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Thâm, giọng
nói hoảng loạn: “Hoắc Cảnh Thâm, A Ly, cô ấy…có lẽ đã xảy ra chuyện rồi!”
5 phút sau, trong phòng giám sát của bảo vệ.
Tư Mộ Bạch đứng trước máy giám sát, vẻ mặt anh ta vô cùng u ám, toàn thân toát ra một luồng khí đáng sợ, khiến quản lý sợ hãi bủn rủn chân tay.
“Tư…Tư thiếu, nơi Chung tiểu thư bị bắt, không may lại đúng ở góc chết giám sát…”
Tất cả các máy giám sát, chì chụp được một mặt cửa, có hai người đàn ông bịt kín mít từ đầu tới chân, khiêng cô Chung Ly đi.
Thực ra cũng chỉ chụp được nửa người Chung Ly, rắt mờ, nhưng Tư Mộ Bạch vẫn nhận ra người con gái bên anh từ nhỏ tới lớn.
“Rầm-”
Chiếc ghế trước mặt bị Tư Mộ Bạch đá mạnh đập thẳng vào tường.
Chưa ai từng thấy Tư Mộ Bạch tức giận như vậy.
“Điều động tất cả,cho dù có lật tung cả Bắc Thành cũng phải tìm ra người cho tôi!!”
Không chỉ là Tư Mộ Bạch, Hoắc Cảnh Thấm và Lục Tu cũng điều động tất cả những người có thể dùng được.
Trong màn đêm tối đen như mực…
Chung Ly bị đánh ngất.
Xe phanh gấp, cô lán ra khỏi ghế sau của xe, đầu đập vào cửa xe, đau dũ’ dội.
Cô mơ hồ nhớ ra chuyện xảy ra trước khi mình bị hôn mê, tình lại rồi nhận ra, mình bị bắt cóc!
Chuyện thế này, cô cũng trải qua một lần, để lại trong lòng cô một bóng tối tâm lí lớn.
Nhưng lúc đó, Chung gia cực kì thịnh vượng, vô cùng giàu có, cô bị bắt cóc còn có thề hiểu được…nhưng nay lại là chuyên gì thế này??
Hơn nữa, Chung Ly lặng lẽ lấy sức, mới phát hiện chân tay mình mềm nhũn, không thể làm gì được, chúng không chỉ làm cô hôn mê, mà còn tiêm cho cô một lượng lớn thuốc an thần, khiến cô không có sức phản kháng!
Mẹ nỏ!
Con cá ươn nào lại dùng cái chiêu đều này!
Chung Ly tức tối chửi rủa trong lòng.
Chưa đợi Chung Ly nghĩ ra, cửa xe mở ra, Chung Ly nhắm mắt giả vờ ngất.
Cô bị kéo ra ngoài, được đưa thẳng tới phòng cao nhất khách sạn.
Chung Ly bị ném xuống giường, nghe thấy tiếng đóng cửa, cô nhanh chóng mở mắt, định chạy đi.
Nhưng, toàn thân cô mềm nhũn, vừa mới xuống giường, chân vừa chạm đất, đã mềm nhũn, ngã dưới thảm.
Nhưng điều nguy hiểm hơn là, Chung Ly nhận ra, ngoài thuốc an thần, cô có thể còn bị hạ thuốc kích dục…Cơ thề cô, bắt đầu nóng lên bắt thường….