TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Thấy Hoắc Cành Thâm định đến thật, Vân Thanh lúc đó rất sợ hãi.

“Không cần khách sáo, anh tin em!” Cô quay đầu muốn chạy trốn, lại bị Hoắc Cảnh Thâm nắm lấy cồ tay kéo vào trong lòng.

Vân Thanh vồ cùng sợ hãi: “Em sai rồi, Hoắc tiên sinh…”

Chút dũng khí này… Hoắc Cảnh Thâm khồng nhịn được cười, ôm eo cô ném lên giường, lập tức kéo ra chiếc chán mỏng bên cạnh quấn chặt lấy người phụ nữ nhò bé, nghiêm túc nói xong, anh quay người đi vào phòng tắm.

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Vân Thanh có chút phiền muộn vùi đầu vào trong gối.

Hết hi vọng …cô hết hi vọng rồi!

Thấy chồng lại không phải là người ngoài!

Nhưng Vân Thanh hối hận không bao lâu, điện thoại trong túi xách vang lên.

Là Tạ Lãng gọi tới.

“Lão đại, cô không phải bảo tôi đề mắt tới Vân Hiền Tôn sao? Bây giờ cái lão già kia lại tự nhiên biến mất.”

Vân Thanh thay đổi sắc mặt “Là ý gì?”

Tạ Lãng cũng khó hiểu: “Hôm nay Vân Hiển Tôn không trở về biệt thự của mình, cũng không đến công ty, tôi sắp xếp người đi tìm những nơi khác có thể tìm được, ngay tới bòng của Vân Hiền Tồn cũng không có! Tôi đã kiểm tra thông tin cá nhân của ông ta, phát hiện ra ông ta đã mua vé máy bay đến đảo Phong Lâm!”

Đảo Phong Lâm cách Bắc Thành 108.000 dặm, đi máy bay phải mất hai ngày, vậy ông ta đến đó làm gì?

Vân Thanh khẽ nhíu mày.

Tạ Lãng nuốt nước bọt và nói tiếp: “Đây chưa phải là trọng điềm. Vấn đề là trên chuyến bay đó có một người bạn của tôi, tôi đã gửi cho anh ấy một bức ảnh của Vân Hiến Tôn, anh ấy nói rằng người này không lên chuyến bay đó. Điều kỳ lạ hơn nữa là một số phương tiện truyền thông đã thực sự đưa tin rằng Vân Hiển Tôn đã lên máy bay và rời Bắc Thành để thư giãn.”

Ai sẽ mất nhiều thời gian như vậy đề chuẩn bị những thứ này?

Vân Thanh quay đầu nhìn về phía đóng chặt cửa phòng tắm, ánh mắt dần dần trở nên trong suốt…

“Tạ Lãng, chuyện của Vân Hiển Tôn anh không cần điều tra nữa, tôi còn có việc cần anh làm… “

Hoắc Cảnh Thâm tắm xong đi ra, Vân Thanh khoanh chân ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn thẳng anh, cực kỳ nghiêm túc.

Cồ đi thẳng vào vấn đề: “Việc Vân Hiển Tồn mất tích có liên quan đến anh sao?”

Hoắc Cảnh Thâm lau tóc dừng một chút, không phủ nhận.

“Đúng.”

Vân Thanh run run nói “Anh giết ông ta rồi.”

“Không, anh nghĩ em đừng nên hi vọng anh sẽ làm vậy.

Nhưng ông ta mãi mãi sẽ không thể xuất hiện trước mặt em nữa.” Hoắc Cảnh Thâm nhìn người phụ nữ trước mặt, cỏ một vài do dư vẫn chưa chắc chắn “Giận rồi.”

Vân Thanh lắc đầu, nghiêm túc nói “Anh nghĩ cho em, thay em giải quyết phiền phức      em rất vui. Nhưng sau này,

anh định làm gì, có thể thương lượng với em trước, hoặc

nói với em một tiếng.”

Hoắc Cảnh Thâm không mở miệng, hình như còn có điều gì muốn nói.

Vân Thanh nắm lấy tay anh, giọng nói ấm áp “Hoắc Cảnh Thâm, em thích được anh bảo vệ, nhưng em không phải chỉ là người con gái chỉ đứng phía sau để anh bảo vệ. Hai chúng ta phải kề vai sát cánh, anh hiểu khồng?”

Hoắc Cảnh Thâm thật sự không hiểu lắm.

Anh chỉ biết, anh muốn cho cô những điều cồ muốn, tất cả những gì tốt nhất….

Vân Thanh hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác như vậy

cùa Hoắc Cảnh Thâm, không khỏi nở nụ cười.

Quyền lực như Hoắc Cảnh Thâm, vốn dĩ anh cũng không phải là vạn nảng.

Tình cảm trên thế giới, thực ra anh vẫn còn non nớt hơn cô.

Nhưng không sao cả, họ vẫn con cả một cuộc đời rất dài, có thể học từ từ….

Vân Thanh nói thẳng với anh.

“Hoắc tiên sinh, em định đi xét nghiệm AND. Em với Khương Như Tâm.”

Cho dù kết quả không như cồ nghĩ, cô cũng muốn biết sự thật.

Hoắc Cảnh Thâm trầm mặc nhìn cô, không biết nghĩ cái gì, thấp giọng nói “Nếu kết quả không như em mong đợi, em có buồn không?”

“Sẽ buồn.” Vân Thanh ôm eo của anh, dựa vào người anh, nói “Nhưng nếu như Khương Như Tâm không phải mẹ ruột của em, em sẽ làm cho rõ, rốt cuộc em là ai, họ tại sao lại không cần em?”

cồ họng Hoắc Cảnh Thâm trào ra vị ngọt khô tanh, anh cố gắng kìm nén.

Anh nhắm mắt lại,

Đôi mắt của Vân Thanh, đôi mắt đó giống người phụ nữ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi