TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Lão phu nhân họ Hoắc, tất cả mọi người tôn kính bà, cũng chỉ vì Hoắc Cảnh Thâm.

Mà họ, không phải người Hoắc gia.

Lão phu nhân cũng không có quyền lên tiếng.

Giờ bà cũng đã thất vọng, kiệt sức và mỏi mệt, cũng không muốn quản chuyện này nữa. Lão phu nhân nhìn Hoắc Cảnh Thâm hôn mê nằm trên giường, rồi bà loạng choạng đứng dậy.

Thúy Hy vội vàng dìu lão phu nhân, cô ta là người hầu không có quyền lên tiếng, cho dù không cam lòng, cũng không thể lên tiếng, chì có thể thương cảm nhìn Vân Thanh, rồi dìu lão phu nhân ra ngoài.

Hàn Mặc nhắm mắt, biết hôm nay chỉ có một thân một mình chống lại họ.

Mạng của anh ta là Tứ gia cho, hôm nay trả lại cho Tứ gia!

Vẻ mặt Hàn Mặc trở nên nghiêm nghị, các cơ toàn thân cũng cãng cứng lại, hạ giọng nói với Vân Thanh: “Phu

nhân, chút nữa cô đi trước.

Vân Thanh nhìn dáng vẻ không gì phải sợ của Hàn Mặc, cô vừa cảm động vừa bất lực.

“Anh định một mình đánh 100 người?” Vân Thanh nhìn những người mặc đồ đen đã được huấn luyện từ ngoài cừa bước về phía mình, đây đều là những vệ sĩ có tố chất vượt trội.

Cồ vỗ vai Hàn Mặc, thành khẩn nói: “Tránh ra đi.”

Còn không biết có bao người đang trực sẵn bên ngoài, Hàn Mặc không thể bảo vệ cô.

Hàn Mặc đứng im, cau mày: “Phu nhân…”

Vân Thanh nở nụ cười, quay lại an ủi anh ta: “Nếu như cả hai chúng ta cùng vào trong đó, tôi sẽ không còn hy vọng nữa.”

Thật vậy…nếu như hôm nay anh ta chết ở đây, tất cả những gì xảy ra ở đây, sẽ không thề truyền ra ngoài.

Thậm chí phu nhân sẽ âm thầm biến mất!

Hàn Mặc không đành, siết chặt nắm đấm, sau khi cân nhắc,

cuối cùng anh vẫn lùi lại.

“Các người còn đứng đó làm gì?” Tần Bá Dung nóng lòng ra lệnh, “Bắt con tiện nhân mưu hại Tứ gia này lại, giam vào phòng giam chứa nước! Ba ngày sau, nếu thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại, thì nó sẽ phải đền mạng!”

Tần Dĩ Nhu khi đó ngang nhiên lên tiếng: “Bắt cả Hàn Mặc lại! Trước khi việc Tứ gia trúng độc được điều tra rõ ràng, anh ta cũng bị tình nghi!”

Vân Thanh nghe xong sững người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Dĩ Nhu.

Xem ra người con gái này…muốn cô chết ngay hôm nay!

Mấy tên vệ sĩ nghe theo mệnh lệnh đi về phía Vân Thanh.

Khi đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm.

Một con hồ lớn màu trắng bất ngờ lao tới, mang theo dáng vẻ mạnh mẽ của chúa tể sơn lâm.

“Grừ grừ —” Rus giữ quanh người Vân Thanh, ánh mắt hung ác nhìn hai tên vệ sĩ, để lộ ra chiếc ràng nanh sắc bén, chì cần họ tiến lại gần, nó sẽ lao lên cắn đứt cồ họ!

Mọi người xung quanh Vân Thanh sợ hãi lùi lại.

Tất cả mọi người đều nhận ra, đây là vật nuôi của Hoắc Cảnh Thâm!

Một con thú khát máu và tàn bạo.

Tần Dĩ Nhu trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi.

Ngoài Hoắc Cảnh Thâm, khồng ai có thể lại gần người Rust, thậm chí ngay cả cô ta, tốn biết bao nám, cũng không thế lại gần Rust!

Nhưng bây giờ, Rust lại bảo vệ con tiện nhân đỏ…giống như bảo vệ Hoắc Cảnh Thâm!

Tần Dĩ Nhu không cam tâm, ánh mắt nham hiểm hằn học.

“Con mãnh thú này đã mất kiềm soát rồi! Chuẩn bị súng gây mê, xử lý nó!”

Trên gương mặt tái nhợt của Vân Thanh hiện lên sự lo lắng.

“Tần Dĩ Nhu, cô chắc biết rõ Rust không phải là loại hồ thường. Chỉ cần tồi ra lệnh, người trong cả cán phòng này, sợ là sẽ không thề sống sót ra ngoài! Không tin cô có thề thử!”

Rust hiểu tiếng người, khi Vân Thanh vừa dứt lời, nó bật dậy, lao ra khòi cửa.

Thân hình to lớn của con hồ trắng chặn trước cửa, đồi mắt đỏ au, đầy sát khí, nhìn chằm chằm người bên trong phòng.

Ai cũng không dám mạo hiềm với con thú này, sợ sẽ mất mạng.

Một số trưởng lão bày tỏ: “Rust là vật nuôi của Tứ gia, không thề động vào nó!”

“Đúng vậy, nếu như 3 ngày sau Tứ gia tỉnh lại, ai có thề chịu trách nhiệm?”

“Dĩ Nhu, tôi thấy hay là bỏ qua đi!”

Tần Bá Dung nhìn đôi mắt tàn bạo của Rust, sởn hết cả da gà, ông ta đã từng thấy bạo thú cắn nát người!

Nếu như để con bạo thú này lao lên, sợ là người trong phòng đều sẽ gặp họa!

Hôm nay, ở trong cãn phòng này, chỉ có Vân Thanh có thể điều khiển mãnh thú…

“Tôi cũng không muốn làm hại những người vô tội.” Tần Bá Dung tỏ ra nhân từ, nói với Vân Thanh, “Vân Thanh, cô xử lý con mãnh thú này. Trong 3 ngày, tôi sẽ không làm khó cồ!

3 ngày sau, Tứ gia tình lại, tôi sẽ tính sổ với cô!”

Vân Thanh cười khẩy, hết sức vô lý.

“Giờ để Hàn Mặc rời đi. Nếu không, hôm nay, các người sẽ không một ai có thế sống sót ra khỏi căn phòng này!”

Rust phối hợp gầm lên một tiếng, dường như tán thành lời nói của Vân Thanh.

Một con mãnh thú chặn trước cửa, ai dám nói gì nữa?

Tần Bá Dung mặt tái mét, chỉ có thể đồng ý: “Thả đi!”

Mấy tên vệ sĩ ở xung quanh Hàn Mặc lùi lại vài bước.

Vân Thanh nhân lúc đó tiến lên phía trước nói vài câu với Hàn Mặc, nhét món đồ gì đó vào tay anh ta.

“Mau đi.” Vân Thanh nở nụ cười an ủi Hàn Mặc.

Lúc này, người con gái này vẫn có thể cười.

Tâm trạng Hàn Mặc phức tạp, nhìn về phía Vân Thanh.

Nếu như nói trước đây anh ta vì lời dặn dò của Tứ gia mà nguyện hy sinh tính mạng đế bảo vệ Vân Thanh, nhận cô là phu nhân cũng vì Tứ gia…

Nhưng giây phút này, trong mắt Hàn Mặc, thật sự không ai

có thể thay thế vị trí Hoắc phu nhân của Vân Thanh!

Anh ta khẽ gật đầu với Vân Thanh, quay người rời khỏi phòng.

“Rust, qua đây!” Vân Thanh móc tay huýt sáo gọi Rust, con mãnh thú to lớn ngoan ngoãn tói bên cạnh Vân Thanh, nhưng cái đuôi vẫn dựng lên, trong tư thế phòng bị.

“Rust, con ngoan nhé, không được ra tay, biết không?”, Vân Thanh sờ đầu nó, mắt nhíu lại.

Cô không ngờ, cuối cùng người nguyện ỷ hy sinh tính mạng bảo vệ cô, tin tưởng cô, lại chỉ có Rust.

Nó là mãnh thú, đơn thuần hơn con người.

Vân Thanh vuốt lông Rust, cô đi ra ngoài với sự hộ tống của mấy tên vệ sĩ.

Rust gầm lên, đi theo Vân Thanh.

“Rust!” Vân Thanh ngăn lại, “Con ở lại đây, bảo vệ Tứ gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi