TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Trong phòng bệnh.

Mùi thuốc từ trong lư hương rỗng từ từ bay ra.

Trên giường bệnh, Hoắc Cảnh Thâm sau khi châm cứu xong dần mở mắt.

“Tứ gia!” Hàn Mặc kích động tới nỗi suýt khóc.

Tiêu Dao Tử vuốt bộ râu trắng cùa mình, ánh mắt chê cười liếc nhìn Hàn Mặc một cái, “La hét cái gì? Có tôi ở đây, sao đề mặc người chết được chứ?!” ông ta nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm, tỏ ra uy nghiêm đúng với dáng vẻ của thần y các các chủ, nghiêm túc chỉ bảo: “Tồi chưa từng gặp bệnh nhân nào khó đối phó như cậu, vừa mở mắt đã chạy đi ngay! Cởi áo, tồi còn phải châm cứu thêm một lần nữa!”

Hoắc Cảnh Thâm nhìn quanh phòng, không nhìn thấy người anh muốn gặp, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Thanh Thanh đâu?”

Tiêu Dao Tử bị phớt lờ hoàn toàn, nhưng người Hoắc Cảnh

Thâm nhớ cũng không phải người ngoài, chính là đồ đệ yêu dấu của ông ta….

Đúng lúc đỏ, phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Vân Thanh xuất hiện trước cửa phòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy cồ, dường như tất cả sự lo lắng bất an của Hoắc Cảnh Thâm đều tan biến một nừa, anh chìa tay: “Mau qua đây.”

Giọng điệu đó giống như gọi chú cún nhỏ.

Tiêu Dao Tử không vui, ông ta coi Vân Thanh như con ruột, nuồi nâng cô như con gái ruột của ông, đây là bảo bối mà ông nuôi nấng, làm gì có chuyện người đàn ông này gọi là tới đuối thì đi chứ.

Ông ra dáng trưởng bối, “Tiểu Vân Đỏa, con…”

“Tới đây, tới đây!”

Tiêu Dao Tử chưa nói hết, chì cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, Vân Thanh chạy tới, coi như xung quanh không có

người lao về phía Hoắc Cảnh Thâm.

Tiêu Dao Tử:

Chiếc áo bông nhỏ này lọt gió rồi…

Trong lòng là người con gái xinh đẹp dịu dàng của anh, Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhắm mắt lại, dây thần kinh căng thẳng hoàn toàn được thả lỏng, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy cùa cô, thấy vểt roi đã được bôi thuốc băng bó, anh mới yên tâm.

Tiêu Dao Tử đứng bên cạnh hết sức tức giận.

Nhưng có Vân Thanh ở đây, rõ ràng Hoắc Cảnh Thâm chịu phối hợp hơn, anh đẻ Tiêu Dao Tử kiểm tra châm cứu cho anh.

Vân Thanh biết nguyên tắc của Tiêu Dao Tử, khi ông chữa bệnh, không thích cỏ người tới làm phiền, Vân Thanh im lặng đứng bên cạnh.

Sau khi Tiêu Dao Tử rút chiếc kim cuối cùng ra, quay người kê đơn thuốc, bước ra ngoài cửa, đưa cho đồ đệ đi bốc thuốc.

“Sư phụ, Hoắc Cảnh Thâm anh ấy thế nào rồi?”

Tiêu Dao Tử lườm Vân Thanh đang đi tới, “Giờ mới nhớ tới sư phụ?”

Vân Thanh không còn tâm trạng pha trò với ông nữa.

“Rốt cuộc anh ắy trúng độc gì? Người có biết không?”

Thấy cô lo lắng, Tiêu Dao Tử cũng không hoài nghi nữa, ông quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt xanh xao đang nằm trên giường bệnh, cau mày: “Cậu ấy trúng độc nặng quá, độc tính vừa tương hỗ, vừa tương khắc với nhau… Cậu ấy có thể sống tới hôm nay, đã là một kì tích.”

Thứ Vân Thanh muốn nghe đương nhiên không phải điều này.

“Sư phụ…”

Tiêu Dao Tử biết cô định nói gì, khua khua tay than: “Tình hình sức khỏe của cậu ấy rất tệ, ta vẫn chưa rõ rốt cuộc cậu ấy trúng bao nhiêu độc, Trước mắt, ta chỉ có thể bảo vệ ngũ tạng của cậu ấy, ồn định khí huyết. Cách giải độc, phải từ từ tìm.”

Tiêu Dao Tử chữa bệnh bao nhiêu nám, tự nhận mình là nhắt nhì thiên hạ, đã từng chữa trị nhiều bệnh nan y….Nhưng bệnh phức tạp thế này, vẫn là lần đầu gặp.

Vân Thanh nở nụ cười, xác nhận với Tiêu Dao Tử: “Vậy là nói, có thể cứu anh ấy?”

Tiêu Dao Tử lần đầu tiên thấy dáng vẻ lo lắng bất an của đồ đệ yêu dấu, nhưng anh ắy là chồng cô, chuyện không chắc chắn, ông sẽ không dám gật đầu dễ dàng.

Tiêu Dao Tử chì có thế nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Con không muốn nghe người nói sẽ cố gắng hết sức!” Tàn nhẫn hơn việc mất đi mà có lại được, chính là có được mà lại mất đi…Vân Thanh hiểu rõ cảm xúc này, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, “Sư phụ, người nhất định có thể cứu anh ấy, đúng chứ?!”

Tiêu Dao Tử nhíu mày, thấy bộ dạng này của Vân Thanh, trong lòng ông cũng có chút khó chịu.

Nhưng ông không thể bảo đảm điều gì…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi