TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Anh ta bước xuống xe.

Khi nhln lẽn, anh thấy bóng dáng của lão phu nhân, người đã bước ra nhờ sự giúp đỡ của Thúy Hi.

Hoắc Cảnh Thâm chuẩn bị gặp anh ta.

“Thanh Thanh, cháu dâu tốt cùa ta!” Không ngờ lần này lão phu nhân chỉ để ý cháu dâu mà hoàn toàn không đẻ ý tới cháu trai minh, mỉm cười kéo tay Vàn Thanh, “Cháu mua mấy cái này
cho ta đúng không?”
Lão phu nhân nhìn mấy món đồ đạc trong mấy chiếc xe tải rồi cười ngặt nghẽo,” Cháu dâu thật có hiếu, con bé nghĩ chỗ ta ở, bàn ghế toàn là gỗ thông, thuộc tính lạnh không có lợi cho sức khỏe nên hôm nay liền đổi cho ta gỗ cẩm lai và gỗ mun!”
Hoắc Cảnh Thâm sững sờ một hồi, càng nhìn Vân Thanh càng thêm bất ngờ.

Anh không xem kỹ hồ sơ chi phí của cô, anh chỉ nghĩ cô nghèo lâu rồi, thoạt nhìn thì rất giàu có, giống như một cô gái mới nổi lưu manh mua cho mình rất nhiều đồ xa xỉ trong một lần …
Không ngờ lại dành hết tiền mua đồ cho lảo phu nhân…
“Cồ Vân”
Cửa hàng quần áo cao cấp cũng cử người đặc biệt giao hàng đến tận nơi.

“Đây là bộ cô đặt lúc sáng, đã đổi size rồi, giao cho cô.



Hoắc Cảnh Thâm bình tĩnh liếc nhìn.

Nhìn thấy Vân Thanh đang đi về phía mình với quần áo trong tay, Hoắc Cảnh Thâm Chĩnh lại cổ tay áo, miễn cưỡng đưa tay ra nhận.

Sau cùng, anh đã bỏ tiền ra, mua quần áo cho anh, anh đương nhiên phải nhận.

Thế nhưng Vân Thanh nắm chặt quần áo, khó hiểu liếc mắt nhìn anh ta, sau đó đi thẳng tới quản gia chỗ Phúc Bá quản gia.

Hoắc Cảnh Thâm:
“… Cô, cái này mua cho tôi?” Phúc Bá nịnh nọt, “Cái này, cái này chắc đắt lắm đúng không?”
Vân Thanh lắc đầu và dúi quần áo vào tay Phúc Bá cho ông ta nhận lấy.

Không chỉ Phúc Bá, mà ngay cả Thúy Hi, những người hầu trong gia đình hầu như đều có một món quà.

Lão phu nhân cười hài lòng nói: “Cháu dâu của ta thật là đứa cháu ngoan, ai tốt với con bé, con bé đều nhớ hết! Nhìn đi, con bé đều mua quà cho mọi người!”

“Mọi người”… chỉ có một mình ngoại trừ Hoắc Cảnh Thâm.

Lão phu nhân cố ý thở dài, nhìn
cháu trai mình đơ như băng, lắc đầu, thở dài đầy ẩn ý: “Có người, không biết thương vợ, tất nhiên là không nhận được quà!”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ” Trẻ con”
Anh xoay người sải bước rời đi.

Lão phu nhân mím môi nắm tay Vân Thanh, với vệ mặt: “Ta hiểu con mà”, nháy mắt với Vân Thanh: “Thủ đoạn này dùng rất tốt! Chỉ là con cần phải nóng lạnh như vậy với nam nhân, mới có thể khơi dậy lý trí, thu hút sự chú ý của nó!”
Lão phu nhân có lẽ là người lên kịch bản này?
Phúc Bá đang đi về phía phòng với bộ quần áo trên tay.

Một bóng người đột nhiên đứng trước mặt ông, vừa ngẩng đầu liền nhln thấy một khuôn mặt tuấn tú mà ảm đạm.

Bác Phúc chân lúc này có chút mềm nhũn: “Tứ gia…”
Hoắc Cảnh Thâm nhàn nhạt nhìn ông, trong mắt không có một tia ấm áp.

“Tối hôm qua ông giúp lão phu chuẩn bị thuốc kích dục?”
Phúc Bá suýt nữa muốn quỳ xuống, hai bên đều là chủ nhân, cũng không đổ lỗi cho lão phu nhân được, không có cách nào khác chỉ đành nói: ‘Tứ gia, là lỗi
của tôi….




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi