TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Mối quan hệ của Hoắc Cảnh Thâm với Vân Thanh khiến Tần Dĩ Nhu vô cùng ghen tị, nhưng khi nghe nói Hoắc Cảnh Thâm chuẩn bị cỏ mây đen cho Vân Thanh… Khóe miệng của Tần Dĩ Nhu cong lên thành một vòng cung hung hiểm ác.

Có vẻ như Hoắc Cảnh Thâm cũng khồng quan tâm lắm đến người phụ nữ đỏ!

Chúa đã cho cô ta cơ hội!

Tần Dĩ Nhu lặng lẽ nhanh chóng ròi khỏi phòng, điện thoại rung trong lòng bàn tay.

Cô ta nhìn lướt qua dãy số, cầm lên, cung kính nói: “Sư phụ, người đã tới Bắc Thành sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nghiêm túc.

“ừm, vừa mói xuống máy bay, người con phái tới đón ta đã nhìn thấy rồi.” Diêm Hoài Trân đang ngồi trong xe thương vụ, ông ta bị mù một bên mắt, hai mắt có màu xanh và vàng.

Con mắt còn nguyên vẹn kia ảm đạm nhìn dòng người ra vào ngoài cửa kính xe.

Ồng ta trầm giọng nói: “Những gì ta nhờ con điều tra, con đã tra ra chưa.”

Tần Dĩ Nhu có chút ngượng ngùng: “Sư phụ, tung tích Tiêu Dao Tử không xác định, hiện tại chì có thể khẳng định người đang ờ Bắc Thành. Sẽ mất một thời gian để tìm ra nơi ở của ông ta.”

“Mau đi điều tra đi.” Diêm Hoài Trân vuốt ve con mắt hoại tử của mình, 20 nám oán hận trở thành nỗi oán hận trong lòng ông ta, ông ta căm hận nói: “Hồi đó Tiêu Dao tử khiến ta mù một bên mắt, ta nhất định phải trả lại mối hận này! Nghe nói hắn còn thu nhận một đệ tử bề quan, cũng ở Bắc Thành, con máu tìm đi! Ta muốn Tiên Các của chúng bị diệt môn.”

“Dạ vâng, sư phụ.”

Cô ta nghe theo, Diêm Hoài Trân rất hài lòng, nhắm mắt lại nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ tự mình phẫu thuật cho Hoắc Cảnh Thâm! Chỉ cần con chuẩn bị một người có thể thay máu cho nó. Ngoài gia đình của Hề Sơn Kiều, cũng chỉ có ta mới có thẻ thành công 100%.”’

Gia tộc Hề Sơn Kiều được truyền lại đã sớm biển mất từ

mười một nám trước!

Trong phòng luyện thuốc, rèm cửa được đóng chặt để cắt ánh sáng, thời gian có trôi qua thì đều không nhận thấy được.

Căn phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, âm thanh duy nhắt là tiếng lật trang sách một cách nhanh chóng.

‘Cạch ‘ Cánh cửa phòng thuốc bị đẩy ra một cách nặng

nề.

“Tiểu Vân Đỏa!”

Tiêu Dao Tử sải bước đi vào.

Ồng ta mới vừa đến, nghe thị vệ bên ngoài nói tâm tình thiếu chủ không tốt, liền tới phòng thuốc, hơn nữa còn ở lại vài ngày.

Vân Thanh khi còn bé mỗi khi tâm tình không tốt, đều sẽ trốn ở phòng thuốc ngâm mình.

Không phải Tiêu Dao Tử lo lắng cô nghĩ không thông mà là khi còn bé cồ quá nghịch, mỗi lần đều làm náo loạn cả

phòng thuốc….Tất cả thứ trong này đều là bảo bối của ông!

Nhưng mà, lần này mở cửa ra, liền nhìn thấy Vân Thanh yên tĩnh ngồi ở trên bàn, bên cạnh là một núi sách y học.

Còn Vân Thanh vẫn đang tập trung vào việc lật một cuốn sách y học viết bằng tiếng Trung cồ, có vẻ gặp khó khăn nhưng Vân Thanh có thể đọc lướt qua mười dòng và lật qua một cách nhanh chóng.

Cồ thình thoảng gật đầu như có điều suy nghĩ, đột nhiên lẩm bầm: “Ra vậy.”

Khóe miệng Tiêu Dao Từ giật giật.

… Xem ra lần này kích động cũng không nhỏ, giả bộ đều

cho tới giờ.

“Tiểu Vân Đóa.” Tiêu Dao Tử nhận lấy sách từ trong tay cô lộ ra nụ cười ôn hòa “Gặp phải chuyện gì rồi? Nói cho sư phụ nghe.”

Thấy bị cắt ngang, Vân Thanh có chút buồn bực.

“Sư phụ, con đang đọc, người đừng làm phiền.” Cô giật lại sách, nghĩ tới cái gì, tiện tay chỉ vào bên cạnh bình thuốc “Con mới luyện mười mấy viên Van Tức Hoàn, nhân tiện cải tiến đơn thuốc của người, người xem một chút đi. Nếu không hiếu thì hỏi trực tiếp con.”

Tiêu Dao Tử: “…???”

Không phải, đều là người một nhà, giả bộ như vậy không phải hơi quá sao?

Tiêu Dao Tử nghi hoặc đi tới, từ trong bình thuốc lấy ra một viên đan dược, ngửi thử, quả nhiên là Vạn Tức Hoàn.

Dưới lọ thuốc cỏ một đơn thuốc, Tiêu Dao Tử lại nhìn lướt qua, trên mặt biểu lộ có chút càng thẳng…

Chết tiệt, đơn thuốc này thực sự là một phiên bản cải tiến!

Nó thậm chí còn tốt hơn phiên bản gốc mà ông đã dày công phát triến trong hơn mười nám qua.

“Tiểu Vân Đỏa, đây thực sự là những gì con đã làm trong hôm nay à?”

Vân Thanh lật sách, tùy ý nói: “ừm, chúng ta tiến hành sản xuất hàng loạt đi. Nhân tiện, để lại cho con nàm trăm… Hoắc Cảnh Thâm cần nó. Trong tương lai, mỗi nám sẽ sản xuất nhiều hơn để bán, đủ tiền dưỡng già rồi.”

“ ” Tiêu Dao Tử cảm thấy ba triển vọng đang trên bờ

vực sụp đổ, một tay ôm trán “Tiếu Vân Đóa, con cỏ thế hiểu cuốn sách cồ trên tay không?”

“Hiểu chứ.” Vân Thanh thản nhiên nói “Không phải có bản dịch tiếng cổ sao? Con đọc nó trước là có thể hiểu nó hoàn toàn.”

Tiêu Dao Tử nhìn bản dịch cổ dày như ba viên gạch, râu ông run run.

Ông ấy đã mất ba tháng để hoàn thành cuốn sách này!

Tiêu Dao Tử ho nhẹ một tiếng, trong lòng tự nhủ nhất định phải kiên trì, không được làm ra vẻ chưa từng thấy thế giới trước mặt đệ tử!

“Đọc xong chồng sách bên cạnh chưa?” ồng chỉ vào chồng sách trên bàn, đều là sách cố thâm sâu nhất.

“Dạ,”

“Đề thầy hỏi con.” ông lại lấy sách của Vân Thanh ra, dưới ánh mắt không kiên nhẫn của cô, ông hòi vài câu.

Đây là những câu hỏi hóc búa và phức tạp nhất.

Tuy nhiên, Vân Thanh lại trả lời trôi chảy.

Tiêu Dao Tử: “ ”

Kinh thật!

Lúc đầu, ông nhìn trúng Vân Thanh, chọn cô làm người kế vị, ngoài việc cô là con gái của một vị cố nhân, ông còn cảm thấy cô rất có tài.

Nhưng ờ trạng thái hiện tại, cô căn bản phải nói là có thiên phú… Đây là một thiên tài xuất chúng kinh người, có một không hai!

Lúc trước lẽ nào là bị phong ấn sao?

Biểu cảm Tiêu Dao Tử phức tạp một hồi lâu, nhìn Vân Thanh nói “….Con vậy là sao? Trúng ma thuật sao?”

Vân Thanh “ Thầy đừng coi tuổi của thầy còn trung niên

được không hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi