TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vân Thanh nhớ về mối quan hệ cũ, đề cho lão phu nhân chút thề diện không cãi lại, điều đỏ không có nghĩa là cô sẽ dung thứ cho người khác.

“Chú Tần đang uy hiếp tôi?” Vân Thanh cười nhạt, đôi mắt trong veo hơi híp lại, ánh mắt đảo quanh, nhìn những gương mặt đạo mạo và nghiêm túc “Các người không thể đắc tội Hoắc Cảnh Thâm, liền quay đầu lại ép tôi phục tùng? Trong mắt các người tôi dễ bắt nạt như vậy sao?”

Những lời này vừa nói ra, nàng lượng trên người Vân Thanh bị sự độc đoán vô hình thay thế, ngược lại khiến cho cả hội trường dừng lại.

Có một sự im lặng kỳ lạ trong hội trường trong vài giây.

Tần Bá Dung lấy lại bình tĩnh, tức giận nghiến ráng nghiến lợi, ông ta vậy mà lại bị một con nhóc lừa.

“Tôi không có giỡn với cô, ngày hôm nay chữ kí này, cô bắt buộc phải kí. Người đâu, giúp cô ta đóng dấu vân tay.”

“Để tồi xem các người ai dám động tôi!” Vân Thanh mặt không chút thay đồi liếc nhìn đám vệ sĩ đang chuẩn bị tiến lên, giọng nói lạnh như báng vang vọng toàn hội trường

“Tôi là Hoắc phu nhân do Hoắc Cảnh Thâm chính miệng thừa nhận! Hôm nay, ai trong các người dám động đến một sợi tóc của tôi, sẽ phạm phải tội sau… Theo quy tắc, chịu 100 gậy!”

Vân Thanh cười lạnh nói “Chú Tằn, tôi nghĩ ông già rồi, sợ ông chịu không nổi.”

“Ngươi….ngươi” Tần Bá Dung trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh, nhất thời tức giận không nói nên lời.

Đámm vệ sĩ nhìn nhau, không dám động đậy.

Cao nhân đánh nhau, đến lúc bọn họ cũng sẽ bị đánh.

Một trám gậy đánh xuống, mạng cùa họ cũng không còn …

“Cái đồ không lớn không nhỏ, ngươi cũng dám uy hiếp trưởng lão chúng ta!” Lão phu nhân không thể kiềm chế cơn giận, đập chén trà trong tay về hướng Vân Thanh “Ta cũng không tin, giữa cô và ta, Cảnh Thâm sẽ chọn cô.”

Vân Thanh không tránh, cứng rắn chịu một đòn.

Khóe trán bị miếng vỡ cào xước, một dòng máu chảy xuống chậm rãi chảy vào trong mắt.

Toàn bộ con mắt bên phải nhuốm đỏ màu máu, Vân Thanh đứng ở nơi đó, cả người toát ra vẻ đẹp lạ lùng.

“Bà nội…” Cô chậm rãi nhướng mi, nhìn về phía ghê chính của lão phu nhân, trong mắt bi thương tràn ngập tơ máu, Vân Thanh gằn từng chữ nói “Lần này con sẽ trả lại người. Khoảng thòi gian này con sẽ không bao giờ quên sự chàm sóc của người đối với con.”

Đôi mắt đỏ nhìn thật đau lòng.

Lão phu nhân sửng sốt một chút, thật sự rất đau lòng cho cô cháu dâu này… Trong lòng nhất thời có chút mềm nhũn, có chút không kìm được.

Tần Dĩ Nhu thấy vậy, lạnh lùng nói “Vân Thanh, cô cho rằng lừa gạt lão phu nhân là có thể thoát được sao? Lão phu nhân tốt bụng nhưng bà sẽ không để cô lừa đâu! Nếu trong lòng cô thực sự có lão phu nhân, biết lão phu nhân quan tâm đến Cảnh Thâm thì cô đã không nên chiếm lấy Cảnh Thâm! Lẽ ra cô không nên đồi thuốc của anh ấy! Hại anh ấy suýt chết!”

Câu nói này lập tức khiến lão phu nhân tỉnh lại.

Người phụ nữ này … thực sự thu phục được lòng người!

Bà gần như bị mê hoặc!

Chẳng trách Hoắc Cảnh Thâm bị cô dỗ dành đến mất lí trí.

Đôi mắt già nua cùa Hoắc lão phu nhân đột nhiên lộ ra vẻ chán ghét vô tận.

“Bắt lấy người phụ nữ độc ác này cho ta. Nếu cô ta không đóng dấu chữ ký, ta sẽ đánh cho đến khi cồ ta ký tên! Nếu Cảnh Thâm phát hiện, ta sẽ xử lý!”

Vân Thanh nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng lạnh giá.

Tình cảm của cồ với Hoắc phu nhân chấm dứt tại đây…

“Chờ một chút!” Là Tần Dĩ Nhu ngăn cản.

Tần Dĩ Nhu ngồi xồm bên cạnh lão phu nhân, nhẹ giọng nói “Bà nội, dù sao cô ấy cũng là Hoắc phu nhân mà bà định gả cho Cảnh Thâm, chỉ cần ép cô ấy ký tên như vậy, sau đó đuổi cô ấy ra khỏi Hoắc gia là được. Danh tiếng của người truyền ra ngoài sẽ không hay.”

Ánh mắt Hoắc lão phu nhân khẽ động “Con muốn làm gì?”

Tần Dĩ Nhu từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Vân Thanh, khóe miệng cong lên một vòng cung lạnh lùng.

“Chỉ cần chúng ta chứng minh được Vân Thanh không có tư cách là chủ là được, cỏ thể đuổi cô ta ra ngoài!”

Hoắc phu nhân cau mày, vẫn còn có chút không hiểu.

Nhưng Tần Bá Dung lập tức hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tần Dĩ Nhu, vẻ mặt xấu hồ ban đầu biến thành một nụ cười nham hiểm.

Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Thanh gầy yếu đứng ở giữa hội trường, giả vờ công bằng nói “Vân Thanh, nếu cô cứ nói mình là chủ, cho dù Tứ gia có thừa nhận cô, cô cũng khó mà được lòng mọi người! Đừng nói rằng chúng tôi là những người lớn tuổi bắt nạt nhũ’ng người trẻ hơn, tôi sẽ cho cô một cơ hội để chứng minh ngay bây giờ! Miễn là cô sẵn sàng ký khế ước sinh tử, đứng trên đài sinh tử! Nếu cô

thắng, tôi sẽ thay mặt hội đồng công nhận thân phận chủ của cô!”

Tần Bá Dung tràn đầy tự ti, con khốn Vân Thanh này sẽ không thẻ sống sót ra khỏi võ đài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi