TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Tâm trạng không tốt dễ uống say.

Tối nay Vân Thanh thật SỤ’ không vui.

Lục Tu nhảy xuống, cả phòng trở nên náo nhiệt.

Vân Thanh cảm thấy rất ồn ào, cầm chai rưựu lên đi tới khu vực nghỉ ngơi, một mình uống rượu.

Dần dần, chai rượu rỗng trong tay cô ngày càng nhiều… Lục Tu nhìn cỏ chút lo lắng, mà Vân Thanh hơi đáng sợ, nên anh ta không dám lại gần.

“Này, chị Tư sao vậy?” Anh ta lén huých cùi chỏ vào Chung Ly, “Chị ấy sẽ không say chứ?”

Chung Ly nhìn mấy chai rượu rỗng trước mặt Vân Thanh, vẻ mật cũng hơi nghiêm trọng: “Rất có thể.”

Cô lo lắng lại là chuyện khác: “Nếu như Thanh Thanh bảo bối uống say rồi, sẽ không mất kiểm soát như khi ỏ’ võ đài lúc trước…” Chung Ly rùng mình, vẫn nên ngăn chặn việc này xảy ra.

“Cậu ra cướp chai rượu của cồ ấy đi!” Cô nói với Lục Tu.

Lục Tu khi đó lùi về phía sau một bước, liên tục từ chối: “Tôi không đi đâu, tôi khồng dám, tôi không muốn!”

Một người phụ nữ có thể khuất phục được anh Tư, sao anh ta dám cướp chai rượu chứ?

Chung Ly:

Người đàn ông vô dụng.

Cồ xắn tay áo, quyết định tiến lên.

“Chung tiểu thư.” Khi đó An Triều Nhân nói, “Để tôi đi vậy.”

Một gương mặt nghiêm túc trông rất đáng tin.

Chung Ly yên tâm gật đầu: “Đi thôi!”

An Triều Nhân đi tới góc phòng ôm chai rượu, trông như người con gái xinh đẹp vồ hại.

Anh ta lịch sự đưa tay ra: “Vân tiều thư, cô không thể…”

vẫn chưa nói được từ uống.

Ánh mắt nhàn nhạt của Vân Thanh đột nhiên thay đồi, nắm lấy tay của An Triều Nhân, đẩy anh ta ra ngoài.

Chung Ly và Lục Tu nhìn chằm chằm An Triều Nhân cao 1m85, trong tư thế cong người, bị ném thẳng lên sofa ử phía đối diện…

“Đừng cản tôi uống rượu!” Vân Thanh không nhịn nồi nữa mở bình rượu mới.

Chung Ly và Lục Tu: “…”

Không thể chọc nổi.

Hai người lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước, ánh mắt hiểu ngầm.

[Gọi điện thoại cho anh Tư? ]

[Nhất định rồi!]

Lục Tu quả quyết gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Thâm, sau đó, bị tắt máy.

“…”Anh ta liều chết cũng phải cướp chai rượu từ tay Vân Thanh, rồi chụp một bức ảnh, gửi cho Hoắc Cảnh Thâm.

Ba giây sau, Hoắc Cảnh Thấm gọi lại, giọng lạnh lùng mà giận dữ: “Cậu đưa cô ấy đi đâu uống rượu?”

Đúng là bất công mà!!

“…Anh Tư, em bị oan mà! Là chị Tư muốn uống, em không cản nổi. Hơn nữ là do Chung…”

Lục Tu đang định đổ lỗi cho Chung Ly, vừa quay lại, đã thấy Chung Ly cầm túi, chuẩn bị nói tạm biệt anh ta.

“Tồi nhớ Tư Mộ Bạch dặn về nhà sớm, tôi đi trước! Cậu nhớ chăm sóc Thanh Thanh.”

Nói xong liền biến mất luôn.

Lục Tu:

Anh ta thật sự không biết nói gì.

“Gửi địa chỉ cho tôi.” Giọng nói Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng.

“Vâng, anh Tư…”

Lục Tu nói địa chỉ, nhưng còn chưa nói hết, Vân Thanh cuộn tròn người trên sofa dường như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên nhấc người dậy.

“Không cho phép! Không cho phép nói cho tên đàn ông khốn nạn đỏ!” Vân Thanh đung đưa lao về phía Lục Tu, muốn cướp từ trong tay anh ta, miệng vẫn đang mắng, “Để tên khốn kiếp đó ỏ’ bên trà xanh đi! Tôi không muốn thấy anh ta nữa!”

Trong phòng dù rất ồn ào, có đủ các thứ tạp âm.

Nhưng Hoắc Cảnh Thâm ở phía bên kia vẫn rất an tĩnh.

Từng câu nói của Vân Thanh, Hoắc Cảnh Thâm đều nghe rõ.

Anh đứng bên giếng trời ở cuối hành lang, dưới ánh tráng soi rọi, vì tâm trạng không tốt mà định châm điếu thuốc, khi đỏ ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ khựng lại, anh ném vào trong thùng rác.

Hoắc Cảnh Thâm không nói gì, anh nhướng mày, liếc nhìn

chiếc camera ở cuối hành lang.

Trong đầu là bức tranh.

Cô gái nhỏ cùa anh, thấy cảnh không nên thấy, sau đỏ….ghen rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi