TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Lần đầu tiên có người phụ nữ ngông cuồng tới mức dám kéo cổ áo anh…

Lục Kỳ Hữu cao hơn cô nửa cái đầu, khi đó anh ta cúi mắt xuống nhìn cô, hàng mi dày tạo thành một vòng cung ở đuôi mắt hẹp hướng lên trên, nốt ruồi ở đôi mắt càng đẹp hơn, hiện rõ sự lạnh lùng.

Người quen Lục Kỳ Hữu đều biết, dù anh hận nhưng cũng rất ít khi gây chuyện với người phụ nữ, dù cho thật sự chọc tức anhnếu đã kết hôn, anh sẽ tính sổ với chồng cô ta; chưa kết hôn, thì sẽ tới tìm cha cô ta…

Chỉ có Nghê Hoan là ngoại lệ.

Nhưng điều này không thể hiện, anh sẽ vồ sỉ tới mức, tính toán với cả đứa trẻ 6 tuổi….

Lục Kỳ Hữu không giải thích, anh ta chỉ nhếch miệng cười, nói: “Cô thử xem.”

Khi nói lời đó.

Lục Kỳ Hữu ma xui quỷ khiến thế nào nhớ lại lần đầu tiên gặp Nghê Hoan nhiều nám trước.

Khi đó Nghê Hoan vẫn chưa nồi tiếng, chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến 5,6, nhưng khí chất cùng gương mặt xinh đẹp mang nét thanh xuân đã khiến người khác chú ý, cô được tới dự tiệc tối cùng các nhân vật có tiếng.

Lục Kỳ Hữu tới muộn, vừa đẩy cửa, một mảnh chai rượu bay qua đầu anh.

Anh ngước mẳt, nhìn thấy Nghê Hoan mặc chiếc váy màu trắng, đang cầm chai rượu vang đã vỡ chỉ về phía mấy nhà đầu tư bụng phệ, mắng nhiếc: “Các người cử sờ thử xem!”

“Anh tưởng tôi không dám?” Giọng nói của Nghê Hoan cắt đứt mạch suy nghĩ của Lục Kỳ Hữu.

Hồi ức và hiện thực lặp lại.

Trước mắt cũng là gương mặt đó, giống như một con thú hoang có răng nanh và móng vuốt.

Nhưng khác là, Nghê Hoan nám 19 tuồi ngây thơ thuần khiết, còn Nghê Hoan nám 27 tuổi trước mắt trong ánh mắt chỉ toàn sự thù hận.

Một giây sau, ánh mắt Lục Kỳ Hữu trở’ nên lạnh lùng.

Nghê Hoan rút chiếc trâm bạc từ trong búi tóc ra, đâm đầu

nhọn của trâm về phía anh ta.

Lục Kỳ Hữu sao có thể để cô ra tay.

Anh khéo léo nắm lấy cổ tay, giành được chiếc trâm từ trong tay Nghê Hoan.

“Xem ra 7 năm trong trại giam, vẫn chưa đủ…” Lục Kỳ Hữu từ thế bị động chuyển sang chủ động, đầu chiếc trâm bạc gần như chạm vào những đường gân xanh trên cồ Nghê Hoan.

Nghê Hoan sao cỏ thể đế yên như vậy, cô quay đầu lại, giơ tay định đấm vào mặt anh.

Vẻ mặt Lục Kỳ Hữu vẫn không thay đồi, anh mắt lại càng sắc lạnh hơn.

Anh ta không nhúc nhích chút nào, tay kia nhanh chóng nắm chặt nắm đấm của Nghê Hoan, giữ chặt đấy về phía sau eo, ép cả người cô vào phía trước ngực anh ta.

Nghê Hoan cắn chặt rang trừng mắt nhìn anh.

Gương mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt nhìn chằm chằm anh lạnh lùng sắc bén, dường như được bao phủ bởi những vì sao mùa đông…Ánh nhìn cùa Lục Kỳ

Hữu, từ sống mũi cao và thẳng của cô nhìn xuống, là đôi môi mềm mại…

Khi đó, cô tức giận nói với anh ta: “Lục Kỳ Hữu, anh có giỏi thì giết tôi đi! Bắt nạt một đứa trẻ con, sao đáng mặt đàn ông…”

Cũng là cái miệng này, 7 năm trước, từng gọi anh “Anh Lục”…, cũng vào giây phút đó, anh suýt chút nữa lạc lối trong vẻ ngụy trang của cô…

Lục Kỳ Hữu chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu chẳng thề nào giải thích nổi, anh nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào ôm lấy gáy Nghê Hoan, cúi đầu chặn cái miệng đang nói nhảm kia!

Cảm giác tiếp xúc gần vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến Nghê Hoan sững người.

Trong kí ức, vào buổi đêm 7 nám trước, vào khoảnh khắc đó…

Mà trong tầm nhìn của mình, Nghê Hoan đã liếc thấy chiếc áo gió của một quý cô rơi trên phòng ngủ – – Chắc chắn là của Liễu Từ!

Sao anh dám … dùng cái miệng đã hồn Liễu Từ để hôn cồ? Ị

Nghê Hoan khi đó chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.

Cô vùng vẫy đấu tranh, dùng lực cả người đẩy Lục Kỳ Hữu ra, sau đó tát mạnh vào mặt anh.

“Bốp–”

Lục Kỳ Hữu không tránh mà chấp nhận cái tát này.

Ánh mắt của anh mải ngắm nhìn đôi môi mềm mại của người phụ nữ trước mặt, trong giây lát, có lẽ cũng cảm thấy mình dường như đã điên rồi…

Lục Kỳ Hữu vừa định nói gì đó, thì nhìn thấy Nghê

Hoan lao đến thùng rác nôn khan.

Lục Kỳ Hữu mặt mày xám xịt, đôi mắt nhỏ trũng xuống, vô cùng giận dữ.

Người phụ nữ này…lại cảm thấy buồn nôn khi hôn anh?!

Anh ta bước nhanh tới, dùng tay nắm lấy cằm của Nghê Hoan, ánh mắt đầy thù hận.

“Cô muốn chết…”

Nhưng có một bóng người nhỏ bé lao vào trong.

“Người xấu, bỏ mẹ cháu ra!!” Tiểu Bảo quát lướn, quay đầu về phía Lục Kỳ Hữu.

Thằng bé còn chưa cao bằng chân của Lục Kỳ Hữu, lao đầu vào đùi Lục Kỳ Hữu, rồi giận dữ đá liên tục.

“Không được phép bắt nạt mẹ!!”

“Tiểu Bảo!” Giọng nói Nghê Hoan thay đổi, “Sao con lại chạy tới đây?! Mau đi ra ngoài!”

“Không, con phải ra ngoài cùng mẹ!” Tiểu Bảo nắm tay đấm vào chân Lục Kỳ HŨ’U, “Người xấu, bắt nạt mẹ, đợi cháu lớn

sẽ đánh chú một trận!”

Thằng bé đấm anh, đối với Lục Kỳ Hữu chẳng khác nào cù lét.

Anh ta cúi đầu nhìn thằng bé ở bên chân, ánh mắt hiện lên tia phức tạp.

Đây chính là đứa con không cha của Nghê Hoan?

Anh ta trước đây chưa từng thấy đứa trẻ này.

Giờ, đứa bé đứng trước mặt anh, siết chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ đỏ ứng đang tức giận nhìn chằm chằm anh.

Lục Kỳ Hữu không kiên nhẫn với trẻ con.

Anh ta đáng lẽ ra nên túm lấy cồ áo nó, đầy nó ra ngoài.

Nhưng thật kỳ lạ, cậu bé trước mặt lại khiến anh ta có cảm giác khác…

Nhưng, trước khi Lục Kỳ Hữu nghĩ về điều đó, cơ thể Tiểu Bảo đột nhiên co giật, đứa bé ngã xuống dưới chân anh, máu mũi phun ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi