TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Sau khi giới thiệu cho hai người họ làm quen, bá tước Smith trả lời điện thoại và xin phép ra ngoài.

Trong lòng Hoắc Cảnh Thâm biết rất rõ rằng Smith cố tình làm người trung gian cho bữa ăn này, giới thiệu anh với Winona.

Anh chậm rãi cắt miếng bít tết và cho vào miệng, mắt anh rơi vào ngón đeo nhẫn bên trái và bị phân tâm.

Cỏ lẽ, anh nên đeo nhẫn cưới.

“Hoắc tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi đến Bắc Thành, có nơi nào thú vị không?” Winona khồng rời mắt khỏi khuôn mặt tuyệt sắc của Hoắc Cảnh Thâm.

Cô đã yêu Hoắc Cảnh Thâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hai năm trước, Hoắc Cảnh Thâm đã đến nước B một lần.

Trong bữa tiệc, Winona thoáng nhìn thấy người đàn ông này … Không, phải nói rằng tắt cả các cô gái độc thân trong khán phòng đều phải lòng anh.

Anh đứng đó, nhưng làm cho mọi người xung quanh anh

trở thành một tấm giấy bạc.

Đây là một người đàn ông cực kỳ nguy hiềm, chỉ có gục ngã trước anh… Trong mắt Winona lộ ra khát khao chinh phục.

Từ khi còn bé, cô ta muốn bất cứ ai khác đều sẽ được gửi đến cho cô ta….

Bây giờ, cô ta muốn người đàn ông này, cô ta muốn dùng sức quyến rũ của mình để chinh phục hoàn toàn anh ta!

Hoắc Cảnh Thâm đặt dao nĩa xuống, ưu nhã dùng khán án lau khóe miệng.

Sau đó, anh nhướng mi và lạnh lùng bắt gặp ánh mắt rực lửa của Winona.

“Tôi không bận tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài công việc. Tôi nghĩ rằng Vàn tiểu thư có lẽ không thiếu người hướng dẫn.”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông giống như dội một gáo nước lạnh vào đầu Winona.

Cái miệng đỏ tươi của cô ta bĩu ra bất mãn, kiều diễm nói: “Tồi không muốn người khác hướng dẫn mình, tôi chỉ muốn

Hoắc tiên sinh đi cùng tôi!”

T rên mặt Hoắc Cảnh Thâm không lộ ra bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, anh chỉ cho rằng người phụ nữ này nên kiểm tra lại đầu óc.

Đã nửa tiếng kề từ khi bước vào cửa.

Sự kiên nhẫn của anh với Bá tước Smith đến thời điểm này cho đã hết.

Hoắc Cảnh Thâm gửi tin nhắn cho Bá tước Smith, nói rằng anh còn cỏ việc phải làm, cất điện thoại và định rời đi.

“Hoắc tiên sinh, anh đi đâu vậy?” Winona lo lắng túm lấy Hoắc Cảnh Thâm, lúc này nhận được điện thoại của cấp dưới.

Không biết đầu bên kia nói cái gì, Winona lập tức nổi giận.

“Không tìm được là có ý gì hả?! Một đám vô dụng!” Winona hét lớn: “Người phụ nữ kia sao có thể dùng thẻ đen? Nhất định là giả! Nếu cô ta thật sự có thể dùng thẻ đen thì có thể dùng nó mua một chiếc xe trị giá 200.000 tệ sao?! Tiếp tục điều tra cho tôi!”

Thẻ đen… 200.000 tệ…

Hai từ khóa này lọt vào tai Hoắc Cảnh Thâm.

Anh bình tĩnh gỡ bàn tay của Winona đang nắm lấy cồ tay anh sang một bên, xoay người nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô điều tra ai?”

Thấy Hoắc Cảnh Thâm chủ động quan tâm đến chuyện của mình, Winona vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc, thay đồi sự kiêu cáng ngạo mạn vừa rồi, phàn nàn với Hoắc Cảnh Thâm: “Hoắc tiên sinh, vừa rồi có một người phụ nữ nghèo hèn đã tông vào xe của tôi ở lối vào khách sạn! Thái độ của cô ta rất tệ, vì vậy tôi đã chụp ảnh biển số xe nhờ người điều tra chủ sở hữu của chiếc xe”

“Nhưng người của tôi không quen thuộc với Bắc Thành, tính toán sai, đã vậy còn nói người đó dùng thẻ đen để mua

chiếc xe này…Thật buồn cười, người có thẻ đen, làm sao cỏ thế mua chiếc xe 200.000 tệ chứ?”

Winona đang cười rạng rõ’ khi nói điều đó, nhưng cô ta không nhận thấy sắc mặt của Hoắc Cảnh Thâm lạnh đi từng li từng tí.

Danh tính của người nắm giữ thẻ đen được bảo mật nghiêm ngặt, ngay cả khi thông tin người tiêu dùng được kiểm tra, không thề tìm thấy danh tính thực sự của chủ sở hữu thẻ …

Tuy nhiên, Hoắc Cảnh Thâm nhớ rõ rằng sau khi anh đưa thẻ đen đến Vân Thanh, cô đã sử dụng thẻ của anh, mua một chiếc xe với giá dưới 200.000 nhân dân tệ.

“Biển số của người phụ nữ đó bao nhiêu?” Hoắc Cảnh Thâm hỏi.

Winona nghe những lời này hai mắt sáng lên, cô ta chì cho rằng Hoắc Cảnh Thâm muốn trút giận thay mình, tự mình điều tra người phụ nữ kia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi