TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Hàn Mặc lái chiếc xe Maybach màu đen lao tới, hướng thẳng về phía Winona, Winona thấy vậy sợ hãi kêu lên, vội vàng nhảy sang một bên, nhưng xe ngay lập tức dừng lại ờ nơi cô ta vừa mới đứng, vẫn còn cách vài cm nữa

Hàn Mặc từ trên xe bước xuống, mặt không chút biểu cảm liếc nhìn bộ dạng thảm hại của Winona, nói đâu ra đấy: “Thật xin lỗi, đã làm tiều thư Winona sợ rồi.”

Miệng nói lời xin lỗi, nhưng hành động lại như thể không nhìn thấy Winona, rồi cung kính mở cửa sau xe.

Đợi Winona từ dưới đất bò dậy, Vân Thanh và Hoắc Cảnh Thâm đã lên xe trước, chiếc Maybach phóng đi.

Đúng lúc đó, có một bóng người tới gần.

“Tiếu thư Winona, cô không sao chứ?” Người đến, cỏ đôi lông mày rậm, ánh mắt sáng như sao, gương mặt tuấn tú, chính là Dung Thần – người vệ sĩ riêng mà hoàng gia sắp xếp cho Winona.

Winona không chịu nghe theo sự sắp xếp, muốn sớm tới gặp Hoắc Cảnh Thâm mà tự ý đồi chuyến bay, một mình tới Bắc Thành tước.

Dung Thần chỉ đành ngồi chuyến bay khác vội vàng qua đây, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Winona trong bộ dạng thảm hại như vậy.

“Cút!” Winona vô cùng giận dữ, nhìn thấy Dung Thần liền giơ tay lên tát anh.

Dung Thần ngay từ khi còn nhỏ đã được đào tạo đặc biệt, có bản lĩnh, nhưng thân phận thấp hơn, anh không thể tránh né.

Anh chỉ đành chịu đựng cái bạt tai ngang ngược của Winona.

Nhưng rốt cuộc vẫn là người đàn ông bị nhận cái tát, cỏ cảm giác bị áp bức nhục mạ.

Dung Thần kiềm chế sự giận dữ của mình, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Winona, vương hậu gần đây sức khỏe không tốt, rất nhiều bác sĩ nối danh trong nước đều bó tay. Lần này vừa hay ỏ’ Bắc Thành tồ chức Đại hội Y dược, ý của hoàng thất bên đỏ, là mong cô có thể tới tham gia, xem cỏ vị bác sĩ nào phù hợp hay không, có thể mòi tới xem bệnh cho vương hậu…”

“…Ta biết rồi.” Winona giờ cũng chưa muốn rời khỏi Bắc Thành, cồ ta từ nhỏ tới giờ chưa từng chịu uất ửc lớn đến

vậy!

Cho dù muốn đi, cô nhất định cũng phải bắt con tiện nhân đáng chết kia trả giá đắt!

“Tiểu thư Winona, giờ tôi đưa cô tới khách sạn.” Dung Thần nói.

Nhiệm vụ của anh là bảo vệ sự an toàn cho Winona khi cô ta ở Bắc Thành.

Winona lạnh lùng nhìn anh: “Dung Thần, anh tới giờ vẫn không thể gọi tôi một tiếng công chúa, lẽ nào anh tưởng cô ta sẽ quay lại sao?”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt bình tĩnh của Dung Thần đột nhiên thay đổi, anh ta cúi đầu, cố chấp hiếm thấy: “Vẩn chưa tìm thấy thi thể, ai có thế dám chắm tiểu công chúa còn sống hay đã chết!”

Winona như thể nghe được truyện cười, cười lớn: “Mất tích 11 nám, đừng nói tới thi thể. E là chỉ còn lại bộ xương! À không đúng, nơi cô ta mất tích là núi sâu rừng thẳm, nói không chừng, sớm đã bị thú dữ án ngay cả xương cũng không còn!”

Dung Thần nắm chặt tay, gân xanh trên trán nồi lên.

Nhưng anh vẫn cố kiềm nén cơn giận, nhỏ giọng nói: “Mời, tiểu thư Winona.”

Anh ta vẫn sẽ gọi cô là tiểu thư Winona không hề thay đổi, vì tiểu công chúa trong lòng anh, chỉ có một người…

Ỏ’ nơi khác, chiếc xe Maybach đang chạy trên đường.

Sau khi Vân Thanh lên xe, liền giữ khoảng cách với Hoắc Cảnh Thấm.

Cô vẫn buồn ngủ, nhưng cố gắng tỉnh táo, mờ mắt nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh.

Hoắc Cảnh Thâm dựa lưng vào ghế, đôi chân dài, anh thản nhiên chắp hai tay trên đầu gối, ung dung nhìn cồ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Vân Thanh chịu thua trước, chủ động nói rõ: “Em cùng Lục Kỷ Hữu bàn chuyện công việc, có liên quan tới Nghê Hoan. Cụ thề là, em không thể nói với anh được, thuộc về bí mật thương mại.

Hoắc Cảnh Thâm cũng không hề hứng thú với cái bí mật mà cô nói.

Anh chỉ lạnh lùng “ừm” một tiếng, rồi nhắm mắt giữ sức.

Vân Thanh:

Hết rồi?

Cô nói xong, anh ngủ rồi?

Vân Thanh tiến tới gần Hoắc Cảnh Thâm, nhìn gương mặt không chút khuyết điểm của anh, không nhịn nồi nữa mà cảm khải, người đàn ồng này đúng là đẹp thật…

Cô giơ tay, định chạm vào gương mặt của Hoắc Cảnh Thâm, vừa định giơ tay, đã bị Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt lấy cồ tay, kéo mạnh chút, người cô nằm gọn trong lòng anh.

Mắt Hoắc Cảnh Thâm vẫn chưa mở, nhò giọng nói: “Ngoan,

đề anh ôm một chút.

Vấn Thanh nhìn làn da tái nhợt của người đàn ông, quầng mắt thâm, cỏ chút đau lòng.

Cô dựa vào lòng anh, có thể nghe thấy nhịp tim đập đều đều của người đàn ông…Nhưng nhịp tim này không lâu nữa sẽ biến mất.

Nếu như không thể nhanh chóng tìm ra cách chữa trị cho anh, vậy thì chỉ còn một cách…

“Bá tước Smith hẹn anh án bữa tối…” Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên nói.

Vân Thanh sững người, chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Hoắc Cảnh Thâm nói tiếp, “ông ta muốn giới thiệu cháu gái của mình cho anh, cũng chính là người con gái khi nãy.”

Vân Thanh giờ mới hiểu, anh đang giải thích.

Nhớ lại gương mặt vênh vênh tự đắc của Winona, Vân Thanh dụi vào cồ Hoắc Cảnh Thâm, nghiêm túc nói: “Hoắc Cảnh Thâm, anh chưa nghe qua câu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi