TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Lưu Trung Kỳ có chút hoảng.

Ông ta hạ dao đã rất chú ý từng cm, nhưng không ngờ thành trong khoang ngực của Tần Quân Thành mỏng đến mức con dao… cắt thằng vào mạch máu!

“Cầm máu!” Vân Thanh hét lên.

Lưu Trung Kỳ vội vàng hồi phục và cầm máu.

Nhìn Tôn Tú Trạch đang vội vàng, Vân Thanh không khỏi nhíu mày.

Khả náng xử lí tại chỗ của Lưu Trung Kỷ rất kém, anh ấy chỉ làm theo kinh nghiệm và thói quen, không biết cách thích ứng.

Đỏ là lý do tại sao ông ta khồng điều chình phương pháp phẫu thuật theo tình trạng thể chất của Tần Quân Thành, mà kháng kháng áp dụng phương pháp rạch từ phía trước được sử dụng phổ biến nhất…

“Bác sĩ Tồn, tiếp theo… làm gì đây?” Lưu Trung Kỳ trở nên bối rối xương sống.

Lưu Trung Kỳ nuốt nước miếng, cảnh tượng chảy máu vừa rồi đế lại cho ồng ta nỗi sợ hãi kéo dài.

Trước mỗi ca phẫu thuật, ông ta đều chuẩn bị một cách hoàn hảo, chỉ cần tuân theo các quy tắc từng bước một… Nhưng bây giờ…

Không!

Ông ta tuyệt đối không sai!

Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ông ta phẫu thuật tỷ lệ thành công là 100%!!

“Tiếp tục tiến hành theo kế hoạch ban đầu!” Ánh mắt Tôn Tú Trạch trở nên hoang mang.

Nhưng trợ thủ của anh ta lại do dự: “Nhưng vừa rồi…”

Tôn Tú Trạch không thế chịu đựng được nhất chính là nghi ngờ.

“Vừa rồi cái gì?” anh ta cao giọng tức giận mắng “Anh đang chất vắn ta sao? Tôi phẫu thuật mười năm chưa từng thất bại! Lẽ nào anh rõ hơn cả tôi?”

Trợ thủ bị anh ta mắng đến mức không dám trút giận,

nhưng lại còn có người bị ăn mắng.

Con dao mồ trong tay Lưu Trung Kỳ đã bị Vân Thanh chặn lại trước khi nó rơi xuống.

“Tôi hiểu rõ hơn ông! Hơn nữa tôi đã nhắc nhở ông, màng phổi của Tần Quân Thành quá mỏng, không thể phẫu thuật từ phía trước!” Vân Thanh n híu mày, nhìn chằm chằm Tôn Tú Trạch, ngữ khí lạnh lùng châm chọc “Bệnh nhân là mạng sống, không phải để khoe khoang! Tự phụ tự đại như ngươi, không có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng giết người!”

Hư vinh tự phụ không có quá nhiều bản lĩnh….

Giống hơn mười nàm trước, Hề Sơn Kiều gia đã nói lúc đẩy anh ta ra khỏi cửa.

Tất cả các bác sĩ xung quanh đều nhìn sang… Tồn Tú Trạch tức giận hét lên như một con chó bị giẫm đuôi “Cô là cái gì? Đến lượt cô dạy bảo tôi phải làm sao?! Cút ra ngoài!”

Anh ta tức giận và máu dồn lên đầu, mất kiểm soát cảm xúc, dùng con dao mổ trên tay hung hãn chém về phía Vân Thanh.

Vân Thanh sớm đã đề phòng, quay đầu tránh con dao, giơ

chân định đá, cô dùng hết sức nhanh chóng và tàn nhẫn đá vào khó’p chân của Tôn Tú Trạch, trực tiếp khiến anh ta ngã xuống đất.

Vân Thanh thậm chí không nhìn Tôn Tú Trạch đang ngã xuống đất và hét lên.

“Kéo người đó đi ra, tiếp tục phẫu thuật!”

Vừa nói xong, Vân Thanh đã cầm dao mồ, một bên mồ xương sườn, ngữ khí bình tĩnh mà mạnh mẽ ra lệnh “Bác sĩ Lưu, mang Ngũ Phi Tán lại đây, trải lên con dao vừa nãy. Đưa cái nhíp cho tôi!”

Mọi người đều bị khí chất bình tĩnh và điềm tĩnh của Vân Thanh choáng ngọp, khi định thần lại, lập tức khớp với sự

sắp xếp của cô.

Toàn bộ phòng phẫu thuật lập tức im bặt, ca phẫu thuật tiếp tục diễn ra một cách trật tự…

B ên ngoài cửa sổ thủy tinh, Diêm Hoài Trân nhìn chằm chằm vào quy trình phẫu thuật gọn gàng của Vân Thanh, đôi mắt u ám ông ta run rẩy dữ dội, bắn ra một tia sáng khó tin….

Dùng Ngũ Phi Tán để cầm máu, thủ thuật đặt dao chuẩn xác… Đây chắc chắn không phải là điều mà Tiêu Dao Tử có thế dạy!

Toàn bộ hoạt động kéo dài bảy giờ.

Cuối cùng cũng đến công đoạn khâu nhưng lúc này Vân Thanh đã tháo găng tay ra và giao công việc hoàn thiện cho trợ thủ của Lưu Trung Kỳ.

“Ông sẽ có thề làm tốt điều đó. Tôi sẽ giao nó cho ông.”

Bác sĩ ngơ người, mệt lã nói “…Cảm ơn.”

Nêú là Tôn Tú Trạch, trong cuộc đại phẫu quan trọng như vậy, sẽ không có cơ hội cho họ thể hiện …. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ông Tần, ồng ta sẽ chỉ độc chiếm

một mình.

Vân Thanh không nghĩ nhiều, cô xoa xoa cái cồ đau và bước ra khỏi phòng mổ.

Bây giò cô chì muốn ăn cơm, thật tốt nếu được đi tắm.

“Vân Thanh!” Tần Dĩ Nhu xông lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cảnh cáo nói “Nếu như cha tồi xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!”

Lúc này làm bác sĩ, Vân Thanh đương nhiên coi như Tần Dĩ Nhu người nhà của bệnh nhân, vì lòng nhân đạo, cô ta nên nói điều gì đó an ủi để trấn an cồ, sau tất cả, ông Tần không có gì nguy hiểm nữa.

Nhưng mà, cô buồn ngủ quá, mở miệng liền trực tiếp ngáp một cái với Tần Dĩ Nhu, bộ dáng cực kỳ lười biếng cùng kiêu ngạo.

Tần Dĩ Nhu “??”

Vân Thanh “ ”

Cô có thể giải thích.

Tuy nhiên, ông trời không cho cồ cơ hội giải thích.

Vài người mặc đồng phục đột nhiên đi tới, trên tay mỗi người đều cầm một đĩa thức án lớn.

“Tiểu thư Vân Thanh!” Người đàn ông dẫn đầu dừng lại trước mặt Vân Thanh, cung kính nói “Cô đã vất vả tiến hành ca phẫu thuật, đây là ban tổ chức đặc biệt chuẩn bị cho cô.”

Càng khoa trương hơn là bọn họ còn mang theo một cái bàn án, đặt thức án lên bàn ngay tại đó.

Hơn chục món án… tất cả đều là món cô thích.

Người tổ chức lại đột nhiên có hiếu ý cô??

Vân Thanh để bọn họ khiêng bàn đến phòng bệnh bên cạnh, chờ các bác sĩ khác làm xong việc cùng nhau đi ra

ngoài ăn cơm.

Sau khi cắn hai miếng, Vân Thanh nhớ đến Tần Dĩ Nhu đang đứng bên cạnh cô với khuôn mặt cực kỳ khỏ coi.

“Ồng Tần không sao, chậm nhất một ngày nữa ông ấy sẽ tỉnh lại.” Cô nói.

Tần Dĩ Nhu đương nhiên không tin, theo cồ ta, đây chỉ là cái cớ để Vân Thanh trì hoãn.

“Nếu cha tôi không thể tỉnh lại! Cô chỉ chờ trờ thành làm trò cười của giới y học đi!”

Nói đến đây, Tần Dĩ Nhu đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười lạnh kì quái một tiếng.

“Cô không có cơ hội bị đóng đinh vào cây cột xấu hổ đâu. Nếu ngày mai cô không thể nghĩ ra thuốc giải cho Winona hãy chờ đợi đến nước B làm nô lệ với sư phụ của cô đi! Dù sao cũng phải án thật ngon… Đây có thể là bữa ăn cuối cùng của cô đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi