TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

“Sao rồi? Có phải cha tôi xảy ra chuyện rồi không?!” Tần Dĩ Nhu vội vàng hỏi Tôn Tú Trạch.

Nhưng, đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói già yếu quen thuộc, có chút đau đớn không nói nên lời.

“… Giờ con mong cha xảy ra chuyện sao?!”

Là giọng nói của Tần Quân Thành!!

Tần Dĩ Nhu sững người, như sét đánh ngang tai, sợ hãi mở to mắt.

– – Sao có thể?!

Cuộc phẫu thuật do con tiện nhân Vân Thanh kia đảm nhiệm … vậy mà lại thành công!!

Cô ta hoàn hồn, vừa định giải thích: “Cha, không phải…”

Tần Quân Thành ho khan ngắt lời cô ta, ông thất vọng về con gái mình, nhắm mắt lại, dặn dò: “Đưa cô bé làm phẫu thuật cho tôi tới gặp tôi!”

“Cha …” Tần Dĩ Nhu định nói gì đó, Tần Quân Thành đã

ngắt lời.

Khi đó, Vân Thanh đi tới trước mặt cô ta, giọng nói trong điện thoại vang lên, Vân Thanh có nghe được một chút.

Xem ra kết quả phẫu thuật tốt hơn dự kiến, thời gian Tần Quân Thảnh tỉnh lại cũng sớm hơn …

Vân Thanh bước nhanh ra ngoài.

“Cồ đứng lại cho tôi!” Tần Dĩ Nhu tức giận muốn lao về phía cô ta, nhưng lại bị hai vệ sĩ giữ lại.

Dung Thần lạnh lùng nói: “Lôi người mưu hại công chúa xuống trước, nhốt cô ta vào ngục giam!”

Tần Dĩ Nhu mặt tái mét.

“Mưu hại công chúa? Không … tôi không có!” Cô ta hoảng loạn giải thích, ánh mắt tìm kiếm Diêm Hoài Trân trong đám người, vội vàng nói: “Sư phụ, sư phụ người mau nói với họ, không phải như vậy đi!!”

Diêm Hoài Trân lạnh lùng nhìn cô ta.

“Con xấu tính thật! Giờ, sư phụ cũng không bảo vệ được con nữa!”

“… “ Tần Dĩ Nhu cảm nhận như thể máu ở khắp người mình đông dần lại, cả người ớn lạnh.

Khi nãy, cô ta bị hiểu nhầm là người hại độc, cũng không hề có ý phản bội lại Diêm Hoài Trân, vì nề tình sư đồ…

Vậy mà tình đồ đệ hơn chục nám, trong mắt Diêm Hoài Trân chẳng là gì cả … Trong mắt ông, cô ta chẳng là gì cả, chỉ là một quân cờ mà thôi!

Sự dịu dàng cuối cùng của Tần Dĩ Nhu đã bị cái ác bao trùm.

Cô ta cười điên dại: “Diêm Hoài Trân! Sư phụ tốt thật, người đã dạy con một bài học quý giá!”

Tình cảm … gì chứ!

Đề đạt được mục đích, để bảo vệ bản thân, không ai trên thế giới … là không bị ông ta lợi dụng, vứt bỏ!

Bên kia.

Vân Thanh được người Tần gia đưa tới phòng bệnh VIP.

Khi xuống xe, cô tới tiệm hoa dưới lầu mua một bó hoa.

Hôm nay cô xuất hiện ở phòng bệnh, với thân phận thiếu chủ Tiên Y Các, Tần Quân Thành lại là người có địa vị cao trong giới Y học, là tiền bối của Vân Thanh, cô cần lịch sự hơn.

Cách cánh cửa thủy tinh, cô thấy Tần Quân Thành ngồi trên giường bệnh.

Vân Thanh lịch sự gõ cửa.

Tới khi Tần Quân Thành nói: “Vào đi.”, cô mới bước vào.

“Tần lão gia.”

Tần lão gia vẻ mặt trang nghiêm, cho dù ngồi trên giường, vẫn mang dáng dấp tôn sư.

Ông ngước đôi mắt già nua, chầm chậm nhìn sang ân nhân cứu mạng mình, nhưng, khi nhìn gương mặt Vân Thanh, nét cười hiền hòa trên gương mặt ông biến mất, ông sững người.

Cú sốc lớn làm ông chấn động, ánh mắt sợ hãi, thậm chí làm vỡ cốc nước bên giường.

“Phùng Thanh Từ …” Tần Quân Thành nhìn chằm chằm gương mặt Vân Thanh, đôi môi run run nói lên cái tên ông ta thương nhớ.

“Ông nói gì?” Vân Thanh không nghe rõ.

Tần Quân Thành cũng đã tỉnh táo lại.

Ông ta chậm rãi lắc đầu: “Vân tiểu thư rất giống với một cố nhân của ta …”

Phùng Thanh Từ đã chết từ 20 năm trước!

Mà người con gái trước mặt chỉ mới 20 tuổi …

Nhưng sao lại có hai người giông nhau tới vậy.

Tần Quân Thành không khỏi nhìn Vân Thanh mấy lần nữa.

Trông chẳng khác nào Phùng Thanh Từ năm đó!

Thậm chí, cô còn có vẻ đẹp sắc sảo ho’n cả Phùng Thanh Từ nám ấy, lông mày và ánh mắt trông mạnh mẽ, hơi giống … một người đàn ông!

Nhớ đến người đàn ồng đó, Tần Quân Thành lặng người.

Ngay lập tức, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu ông ta: Chẳng lẽ người con gái trước mặt là con gái của Phùng Thanh Từ và người đàn ông đó!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi