TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Ánh mắt Vân Thanh lạnh lùng.

Bây giờ, cô là nhân tố không an toàn nhất.

Vân Thanh an ủi chạm vào gương mặt Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, giờ em ngồi ngoan trên xe. Chị đi làm chút việc đã.”

Lưu Phong biết biển số xe của cô, rất nhanh sẽ tìm tới đây.

Vân Thanh lấy một món đồ nhỏ trong túi giầu vào lòng bàn tay, đẳy cửa bước xuống xe, cô để lại chìa khóa xe ở trong xe.

Sau khi xuống xe, Vân Thanh vượt qua đám đông, đi về phía trước.

Phía trước có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, khi cúi đầu đi vội vàng ngang qua Vân Thanh, không cẩn thận va vào vai cô.

“Xin lỗi …” Người đàn ông ngập ngừng nói lời xin lỗi, giọng nói trầm thấp vang lên.

Ánh mắt Vân Thanh hiện lên tia lạnh lùng khó mà nhận ra.

Khi hai người đi qua nhau, cô bất chợt quay người lại nhấn vai người đàn ông.

Vân Thanh lạnh lùng nói: “Anh định nhổ tóc tôi làm gì?”

Khi câu nói này cất lên, cô cảm nhận được tay người đàn ông đang siết chặt lại.

Lúc sau, anh ta đẩy tay Vân Thanh ra, quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!” Vân Thanh nghiêm giọng nói, định đuổi theo.

Nhưng người đàn ông cỏ động tác nhanh nhẹn, vừa chạy vừa né, cách Vân Thanh ngày càng xa, lúc ẩn lúc hiện trong đám đông.

“Phu nhân!” Lưu Phong lúc đó đã tìm tới nơi.

Vân Thanh vượt qua người anh, chỉ buông lại một câu: “Đừng đế tên đội mũ lưỡi trai kia chạy mất!”

Lưu Phong ngay lập tức bố trí người xung quanh chặn lại.

5 phút sau, Vân Thanh và Lưu Phong đều mất dấu người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia.

Không lâu sau, Lưu Phong nhận được tin nhắn của cấp

dưới.

Không hề bất ngờ, tất cả đều đã mất dấu.

“Sao có thể?!” Anh ta có hơi khó tin.

Vệ sĩ của Hoắc gia ai nấy đều có tố chất, được rèn luyện lâu năm, khả năng điều tra rất mạnh, cả 8 người đều cùng truy đuổi, còn có cả anh và Vân Thanh…

Theo lí mà nói, đến cả ruồi cũng không bay nồi.

Nhưng không ngờ, một người sống sờ sờ, mà lại chạy mất ngay trước mắt cô!

Người đó từ đâu tới?!

Lưu Phong nhíu mày, nói với Vân Thanh: “Phu nhân, cô cứ yên tâm, tôi sẽ phái thêm người đi tìm.”

“Không cần phiền hà vậy đâu.” Vân Thanh khi nãy còn đang lo lắng, khi đó tìm được điện thoại của mình ở dưới chân ghế, điềm tĩnh nhìn bản đồ định vị trên màn hình.

Khi nãy, lúc Vân Thanh bắt được người đàn ông đội mũ lưỡi trai, vô tình một thiết bị theo dõi vị trí được dán vào tóc anh ta.

Trên bản đồ định vị, sau khi điềm đỏ di chuyền nhanh, đã dừng lại ở một chỗ…

Khỏe miệng Vân Thanh cong lên.

Đã tuổi nào rồi, còn làm như vậy?

Lão quê mùa.

Ở một nơi khác, phía trong cảng.

“Xíu bản lĩnh này, còn muốn bắt ta?” Hồ Điệp Quân khinh thường, thản nhiên cởi mũ ra, để lộ khuôn mặt dưới ánh đèn đường, gương mặt tự mãn.

Hắn cho hai lọn tóc dính vào lòng bàn tay vào túi ni lông, rồi cởi áo khoác ra, đế lộ chiếc áo sơ mi màu tím bên trong.

Hồ Điệp Quân sải bước về chiếc xe màu hồng ở bên đường.

Người ngồi vào vị trí lái xe là Mạc Bẳc Chu.

“Cho người đưa cái này cho Tần Dĩ Nhu.” Hồ Điệp Quân đưa túi có 2 sợi tóc cho Mạc Bắc Chu.

Mạc Bắc Chu không hiểu: “Sao lại giúp người phụ nũ’ xấu xa đỏ?”

Hồ Điệp Quân ngồi ngay trên ghế, đôi mắt hồ ly nheo lại mê đắm hồn ngươi.

“Nếu lần này tôi khồng ra tay, sẽ có người tới quấy rối cô ấy.”

Giờ Hồ Điệp Quân ra tay, những người khác sẽ không dám ý kiến.

Hồ Điệp Quân mân mê chiếc nhẫn đầu lâu trên ngón trỏ, nhẹ nhàng nói: “Tôi không tiện ra mặt, hy vọng Tần Dĩ Nhu có thể kích động cô ấy, nói không chừng sẽ khiến cô ấy nhớ ra gì đó…”

Mạc Bắc Chu gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Ngoài ra, cho người điều tra việc chiếc xe bất chợt nổ trên đường hôm nay.” Hồ Điệp Quân nhíu mày, dùng đầu ngón tay xoa đầu lâu, vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn thấy rất rõ, khi sự việc xảy ra, chiếc xe lao vào người Vân Thanh…

Nếu không phải hắn kịp thời phát hiện, dùng vũ khí tấn công tài xế, khiến anh ta thả vô lăng ra…Nếu không không thề lường trước!

Xem ra còn có một thế lực bí mật, muốn trừ khừ Vân Thanh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi