TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Ánh tráng bao trùm lên căn biệt thự Tần gia.

Giờ này người hầu đều đã ngủ cả rồi, Tần Dĩ Nhu đứng ờ cửa sau, lo lắng đợi.

Cuối cùng, một chiếc xe màu đen tới, dừng trước mặt Tần Dĩ Nhu.

Có một chiếc tay vươn ra khỏi xe, đưa cho Tần Dĩ Nhu một chiếc túi ni lông.

“Giao dịch kết thúc.”

Người tới chỉ nói vậy rồi đóng cửa sồ đi tiếp.

Theo quy tắc ngầm trên mạng, nhân viên chính thức chịu trách nhiệm đóng vai trò trung gian, sau khi giao dịch kết thúc sẽ không cần chịu trách nhiệm nữa.

Nhưng nhiều nám như vậy, không có ai nói về điểm trừ của quy tắc ngầm trên mạng.

Cũng có thể nói, quy tắc ngầm trên mạng mỗi lần đều có thề hoàn thành nhiệm vụ, đáp ứng yêu cầu của người tuyển dụng.

Càng huống hồ, lần này người ra tay chính là Hồ Điệp Quân!

Tần Dĩ Nhu nhìn sợi tóc trong túi, nở nụ cười sởn da gà.

… Rất nhanh, cô ta sẽ nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của con tiện nhân Vân Thanh kia!

Tần Dĩ Nhu không muốn đợi thêm một giây nào nữa, cồ ta tự mình lái xe suốt cả đêm tới phòng nghiên cứu y học của Tần gia.

“Lấy ra mẫu DNA của Phùng Thanh Từ, và hai sợi tóc đế làm xét nghiệm! Cô ta muốn biết kết quả trong thời gian ngắn nhất!

Thêm một giây đợi chờ, Tần Dĩ Nhu cũng rất khó chấp nhận.

Cô ta dứt khoát chờ ở phòng thực nghiệm, nhìn chằm chằm những nhân viên nghiên cứu, ánh mắt mong chờ phấn khích!

Hôm nay, Tần Dĩ Nhu tìm thấy một bức ảnh của Phùng Thanh Từ trong album ảnh cũ bí mật của Tần Quân Thành, ảnh được giữ cẩn thận, trong bức ảnh là Phùng Thanh Từ khoảng 20 tuổi, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, đứng trong

đám đông như đang phát sáng vậy.

Gương mặt đó, ngũ quan sắc sảo, khí chất… Vân Thanh bây giờ chẳng khác nào bản sao của Phùng Thanh Từ!!

Cô chắc chắn là con gái của Phùng Thanh Từ!

Bây giờ, chỉ cần lấy được bằng chứng, cho dù Hoắc Cảnh Thâm không để tâm, Vân Thanh cũng sẽ sụp đổ.

Còn có đám người Bạc gia, chỉ cần thêm mắm dặm muối, vì an nguy của Hoắc Cảnh Thâm, còn có huyết hải thâm thù ngày trước … Họ nhất định sẽ yêu cầu đuổi tiện nhân Vân Thanh kia đi … Không, chắc chắn sẽ giết cô ta để tránh hậu họa sau này!!

Tần Dĩ Nhu nghĩ, cũng cảm thấy sự xấu xa của mình!

Rất nhanh thôi, tất cả những thứ cô ta mong chờ sẽ xảy ra….

Đêm hôm đó, Vân Thanh cùng Hoắc Cảnh Thâm quay trở về Ngự Cảnh Viên.

Sáng sớm ngày hô sau, Vân Thanh nhận được cuộc điện thoại của dì Trương, bà rất vui mừng nói: “Tiểu thư, phu nhân tình lại rồi!”

– – Khương Như Tâm đã tình lại!

Vân Thanh mau chóng tới bệnh viện, nhưng cô tới thật không đúng lúc.

Bước vào cửa phòng bệnh, đã gặp ngay các bác sĩ và y tá từ trong phòng bước ra.

“Tiều thư.” Dì Trường bước tới, nhìn Khương Như Tâm vẫn đang ngủ say trên giường bệnh, nói, “Phu nhân vừa mới uống thuốc xong, có thành phần an thần, nên đã ngủ thiếp đi. Nhưng bác sĩ có nói, đợi một lát nữa sẽ tỉnh lại.”

Vân Thanh gật đầu.

Cô nhìn dì Trương mây ngày nay trông nom Khương Như

Tâm không rời nửa bước, cả người tiều tụy.

“Dì Trương, dì về nhà nghỉ ngơi đi. Con sẽ ở đây cùng mẹ, chút nữa sẽ bố trí thêm người chám sóc, bà tĩnh lại thì cũng không có vấn đề gì.”

“Tôi không tin người khác đâu, tôi về nghỉ một lát rồi sẽ lại qua đây.”

Dì Trương đã chám sóc Khương Như Tâm nửa cuộc đời, làm việc gì cũng tận sức tận lực mới an tâm.

Vân Thanh bất lực, cũng chiều theo ý bà vậy.

Cô gọi điện thoại, kêu Lưu Phong cho người tới đưa dì Trương về nhà.

Trong phòng bệnh chỉ còn mình Vân Thanh và Khương Như Tâm đang nằm ngủ say trên giường bệnh.

Vân Thanh chậm rãi bước tới bên giường, nhìn mẹ đang ngủ say, gương mặt tiều tụy, sắc mặt xám xịt, cô cảm thấy rất khó chịu.

Mấy năm nay bà đã sống khổ quá…

Cùng lúc đó chuông điện thoại cô vang lên.

Là Tạ Lãng gọi điện tới, Vân Thanh bắt máy, nhỏ giọng bước ra ngoài ban công:

Tạ Lãng làm việc gì cũng đều nhanh gọn, hiệu quả.

Vân Thanh kêu anh ta đi điều tra chuyện 20 nám trước của Khương Như Tâm.

Nhưng, không ngờ là Tạ Lãng không điều tra ra được điều gì.

“Trừ những bài báo có đăng trên tin tức truyền thông, khen ngợi bà Khương là nàng thơ trong giới điều chế hương … 20 nám trước, đời sống riêng tư của bà không điều tra được gì.” Tạ Lãng cũng cảm thấy hơi hoang mang, “Em dùng tất cả các mối quan hệ, nhưng khồng tra ra được chút tin nào. Giống như có người cố ý giấu đi vậy!”

Vân Thanh hơi cau mày.

20 năm trước, Khương Như Tâm là thiên tài điều chế hương, mặc dù âm thầm, nhưng nhất cử nhất động đều bị thế giới bên ngoài chú ý…Cho dù qua 20 năm, cũng không thể biến mất hết được.

Điều duy nhất có thề chắc chắn là, đã có người cố ý làm chuyện đó, muốn giấu đi quá khứ của Khương Như Tâm!

Vân Thanh nhìn chằm chằm Khương Như Tâm đang ngủ say.

Cô im lặng, giống như bất chợt hạ quyết tâm, lặng lẽ bước từng bước tới bên giường.

Người bí ẩn nào, lấy hai sợi tóc của cô … sợi tóc thì có thể làm gì?

Việc duy nhất có thể dùng tới là xét nghiệm DNA!

Trước kia, cô nghi ngò’ mình không phải con gái ruột của Khương Như Tâm, đã xét nghiêm 1 lần, kết quả khớp DNA.

Giờ, Vân Thanh bắt đầu nghi ngờ, kết quả bản giám định DNAđỏ cỏ thực sự đáng tin…

Nếu đã như vậy, không bằng xét nghiệm thêm lần nữa!

Vân Thanh lặng lẽ lấy hai sợi tóc của Khương Như Tâm.

Cô bước ra khỏi phòng bệnh, vội vàng đi ra ngoài, thì bất ngờ gặp một người.

“Sao cô lại ở đây?” Vân Thanh có hơi ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi