TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Lão phu nhân vô cùng tức giận.

“Cô dùng thù đoạn bẩn thỉu này để quyến rũ Tiểu Tứ phải không?!” Lão phu nhân càng ngày càng chắc chắn rằng sở dĩ Hoắc Cảnh Thâm Vân Thanh nhiều như vậy là vì anh cũng bị lừa dối giống như bà.

Người phụ nữ này quá thủ đoạn và mưu mô….

Lão phu nhân thậm chí bắt đầu hối hận vì sao mình lại tin tưởng Vân Thanh và đuổi Tần Dĩ Nhu đi!

ít nhất Tần Dĩ Nhu cũng biết những điều cơ bản, cô ta đã thích Hoắc Cảnh Thâm từ khi còn nhỏ …

So với một cồ gái đầy mưu mồ như Vân Thanh, lai lịch không rõ ràng, lão phu nhân thậm chí cảm thấy Tần Dĩ Nhu còn tốt hơn!

Dối trá nhất định sẽ có một ngày bại lộ…

Vân Thanh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng không nghĩ tới sẽ đến sớm như vậy.

Vừa định mở miệng, lúc này, giọng nói ồn hòa của Tần Dĩ

Nhu từ bên ngoài truyền đến.

“Bà nội, bà đang nghỉ ngơi sao? Tại sao bà lại đỏng cửa?”

Vân Thanh vô hình nhíu mày.

Cô không tin, lúc này Tần Dĩ Nhu đến đây chỉ là ngẫu nhiên!

Lão phu nhân nghe thấy giọng nói của Tần Dĩ Nhu, vẻ mặt vốn là tức giận dịu đi một chút, nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức mở cửa ra.

“Bà đang làm gì vậy?” Tần Dĩ Nhu nhìn thấy Vân Thanh bị các vệ sĩ đè chặt xuống, trong mắt cô ta hiện lên một nụ cười tự mãn, nhưng ngoài mặt lại rất ngạc nhiên, bước lên phía trước để thuyết phục “Bà nội, Vân tiểu thư đang mang thai. Có chuyên gì bà cứ từ từ nói với cô ấy, tránh cô ấy động thai ảnh hưởng tới cháu trai của người!”

Mỗi lời Tần Dĩ Nhu nói vào lúc này, không thế nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa!

Khuôn mặt nhăn nheo của lão phu nhân hơi co giật.

“Cái gì mà cháu trai? Cô ta không hề có thai!!”

Bản thân chờ đợi lâu như vậy, lại bị Vân Thanh trêu đùa!!

“Không mang thai?” Tần Dĩ Nhu nhẹ nhàng che miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu không thể tin nhìn Vân Thanh “Sao có thề? Không phải bác sĩ đã kiềm tra rồi sao… chẳng lẽ Vân tiều thư mua chuộc bác sĩ rồi?”

Lão phu nhân nghe những lời này, trong lòng chắn động, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đó là bác sĩ riêng của Hoắc gia, trung thành với mình như vậy, lại bị Vân Thanh mua chuộc!

Chẳng trách tiểu Tứ bị người phụ nữ này ăn đến chết…

Lão phu nhân không khỏi giật mình, nhìn Vân Thanh với ánh mắt càng thêm u ám.

Giữ con hồ ly này lại, e rằng sẽ gặp phiền phức!

Trong lòng bà đã âm thầm hạ quyết tâm….

Tần Dĩ Nhu vẫn còn cay đắng buộc tội Vân Thanh “Vân tiều thư, sao cô có thể nói dối như vậy để cho bà nội và Cảnh Thâm chấp nhận cô? Cảnh Thâm chắc chắn đã bị cô giữ trong bóng tối!”

Vân Thanh “ ”

Người phụ nữ này rốt cuộc là yêu tinh đến từ đâu chứ?

Vân Thanh không thèm để ý, nhìn lão phu nhân trên ghế chính, híp mắt trầm giọng nói “Bà nội, cháu xác thực không có mang thai. Nhưng Tứ gia anh ấy biết…”

“Đủ rồi!”

Lão phu nhân lạnh lùng ngắt lời cô….

Kẻ dối trá này căn bản không đáng nhắc tới tiểu Tứ!

Một sát khí lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt đục ngầu và già nua của bà.

“Ngươi còn dám ngụy biện! Tiểu Tứ, nó bị lời ngon ngọt của

ngươi mê hoặc, ta không chịu được cát bay vào mắt, Hoắc gia ta càng không thể dung thứ một con hồ ly hung ác như ngươi!!” Lão phu nhân nghiêm mặt nó “Người đâu, bắt con hồ ly nói dối và mê hoặc này lại!”

“Bà nội.” Tần Dĩ Nhu lo lắng nói “Tứ gia nghĩ cô ta bây giờ đang mang thai, chính là bảo bối, nếu như không thấy cô ta, Tứ gia nhất định sẽ vội vàng đi tìm cô ta…”

“Hơ…” Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, mơ hồ có thể nhìn ra thái độ quyết đoán. Bà lạnh lùng nói “Khi nó tìm thấy cô ta, sẽ chỉ là một xác chết… Dù sao trời tối và đường trơn, cô ta vì vậy không may rơi xuống vực và chết cũng không có gì lạ!”

Vân Thanh cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Cô biết tình cảm của lão phu nhân đối với cô đã sớm tệ hơn trước, nhưng cô không ngờ lại có thề nhẫn tâm như vậy…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi