TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Vân Thanh trong lòng không khỏi tán thưởng hành động cùa Lảo phu nhân, lập tức phối hợp bước lên phía trước giũ’ lấy cánh tay của Lão phu nhân.

Mặt Vân Nghiên Thư đã tái mét.

Mắt nhìn Lão phu nhân đã nâng chiếc vòng tay thủy mã não lên, đáy mắt cô ta lóe lên tia nham hiềm,M Lão phu nhân, chiếc vòng tay này bà biết chử?”
u Đồ của ta, sao ta không nhận ra chư?”
Quả nhiên là do Vân Thanh con tiểu tiện nhân kia lấy trộm!
Lý Ngọc Châu ngay lập tức nồi giận chỉ thẳng vào Vân Thanh lởn tiếng mắng nhiếc: “ Cái thứ không có lương tâm! Có thể gả vào Hoắc gia là phúc phận mà mày tu luyện trong tám kiếp, vậy mà ngay cả đồ dùng của Lão phu nhân cũng dám lấy trộm! Đợi trở về nhà xem tao trừng trị mày như thế nào!”
Đợi trở về Vản gia, muốn dày vò con tiểu tiện nhân này ra sao, ép nó ký tên, còn không phải ý của bọn họ!
Vân Hiển Tông mặt đau xót: “ Xin lỗi Lão phu nhân, là Vân mỗ không dạy bảo tốt con gái! Mới để cái con nghiệp chướng này trộm đồ gây sự, giờ tôi đưa nó về ngay lập tức, dạy dỗ nghiêm
khắc!’
Nói rồi, ông ta định đưa tay ra lối Vân Thanh.


Lão phu nhân kéo Vân Thanh sang bên cạnh bảo vệ, dùng ánh măt ghê tởm ruồng bỏ liếc nhìn một nhà ba người họ.

“ Ai nói chiếc vòng tay này là do cháu dâu ta trộm?”
Nụ cười trên gương mặt Vân Nghiên Thư cứng nhắc: “ Lão phu nhân, chiếc vòng tay này không phải của bà sao?”
“ Chiếc vòng tay này là của ta, nhưng ta tặng cho cháu dâu!” Lão phu nhân vô cùng hãnh diện nói, “ Cháu dâu ngoan của ta nói vởi ta, em gái trong nhà sinh nhật, không có tiền mua quà tặng….

Ta đương nhiên không
thề để cháu dâu ta mất mặt!”
Món quà đắt giá như vậy…
Vậy mà lại, lại là thử Lão phu nhân tawgj cho Vân Thanh? !
Vân Thanh điềm nhiên cầm tách trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, thưởng thức biểu cảm phong phú trên gương mặt người của Vân gia.

” Vân tổng ngay cả sự tình cũng không điều tra rõ, đã mang tất cả người nhà, tới Ngự Cảnh Viên cùa ta làm loạn!” Lão phu nhân lạnh lùng mỉa mai, “ Gia giáo của Vân gỉa các người, ta hôm nay cũng coi như mở rộng tầm mắt!”

w…Lão phu nhân đều là hiểu
lầm, hiểu lầm thôi.

” Vân Hiển Tông bị mìa mai không cỏn mặt mũi, vâng vâng dạ dạ nhận lỗi, vừa quay đầu trừng mẳt nhìn Lý
Ngọc Châu, trong ánh mắt dường như bùng lên ngọn lửa, hận không the cạo Sống bà ta.

Lý Ngọc Châu bị ánh mắt hung dữ cùa Vân Hiển Tông dọa cho hoang mang lo sợ, chân mềm nhũn cả ra.

“Chồng….


Sao có thể chứ
Lão phu nhân Hoắc gia mang tiếng khó gần, sao cỏ thể thương yêu Vân Thanh con tiện nhân vừa câm vừa điếc này đến thế cơ chứ? !
Lý Ngọc Châu nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt…
ở một góc bên ngoài cửa sổ gỗ được chạm khắc hoa văn hình rồng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi