TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Sau khi phẫu thuật kết thúc, Tần Dĩ Nhu được đưa đến phòng bệnh bình bình thường.

Mấy tiếng trôi qua, thuốc mê hết tác dụng, Tằn Dĩ Nhu cũng hồi phục lại ý thức, tận đáy lòng dấy lên môt niềm vui điên khùng đắc ý.

Quả nhiên, cô ta vẫn còn sống!

Nước cờ này, cô ta cược đúng rồi!!

Tần Dĩ Nhu cố mở mắt, tầm nhìn có chút lờ mờ, chỉ thấy có một hình bóng cao lớn lạnh lùng đứng bên giường, cô ta tưởng là Hoắc Cảnh Thâm liền kích động.

“Anh Tư….” Tần Dĩ Nhu kêu lên một tiếng yếu ớt đáng thương.

Nghe thấy âm thanh, người canh bên giường ngẩn ra, bước lại gần “Cô tình rồi à?”

Tần Dĩ Nhu lúc này mới nhìn rõ ràng, người canh cô ta cán bản không phải Hoắc Cảnh Thâm, mà là Lưu Phong!

Đôi mắt lạc lõng thoáng qua trong mắt, nhưng ngay sau đó

cô ta lại nở một nụ cười yếu ớt.

“Lưu Phong… Là anh vẫn luôn canh bên giường cho tôi sao?”

Tâm tư của Lưu Phong đối với cô ta, Tần Dĩ Nhu hiểu rất rõ.

Sau này sẽ có lúc dùng tới anh ta.

Đối với chó liếm, đương nhiên phải cho ít đồ ngọt.

Cô ta chủ động vươn tay nắm lấy tay Lưu Phong “Anh thật tốt với tôi…”

Lưu Phong vừa mừng vừa lo.

Cho dù biết rõ người phụ nữ này lợi dụng anh ta làm chuyện sai trái.

Anh ta vẫn khồng nhịn được mà mềm lòng với cô ta

“Tần Dĩ Nhu.” Cửa phòng bệnh đột nhiên mờ ra, trợ lý riêng của Tần Quân Thành là Lôi Đình xuất hiện ở cửa.

Trong thời gian Tần Dĩ Nhu hôn mê, anh đã đến đây vài lần. Cuối cùng, khi Tần Dĩ Nhu tỉnh lại, anh ta cung kính nói

“Tần tiều thư, lão gia mời cô đi một chuyến.”

Nghe thấy vậy, Tần Dĩ Nhu hơi ngạc nhiên.

Tần Quân Thành luôn yêu thương cô ta nhất, cô vừa mới được cứu ra ngoài, cho dù ông không tiện đến gặp cô ta, Tần Quân Thành cũng sẽ để cô ta nghỉ ngơi thật tốt… Tại sao lại bảo cô ta đến vội vàng như vậy?

Lôi Đình muốn ngăn Lưu Phong muốn đi theo cùng.

“Anh Lưu Phong, lão gia muốn nói chuyện riêng với Tần tiểu thư.”

Tần Dĩ Nhu một mình bị đưa đến phòng bệnh của Tần Quân Thành, vừa mỏ’ cửa, Lôi Đình ỏ’ ngoài cửa đã đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh, Tần Quân Thành ngồi dậy trên giường, trên tay cầm một tờ tài liệu …

“Cha.” Tần Dĩ Nhu gọi.

Đôi mắt Tần Quân Thành ảm đạm nhìn Tần Dĩ Nhu, một chút oán hận trong đôi mắt và lông mày.

Tài liệu trong tay ông ta đập trước mặt Tần Dĩ Nhu, tức giận

nói “Có phải mày nghĩ tao sắp chết rồi. Thế nên cả cái Tần gia đều là của mày rồi! Mày làm cái gì đều sẽ không có ai biết à?!”

Tài liệu rớt xuống trước mặt, chính là kết quả xét nghiệm huyết thống của Vân Thanh và Phùng Khanh Tư!

Với tư cách là người đứng đầu Tần gia, Tần Quân Thành là người thực sự có tiếng nói ….ông ta chỉ khồng muốn quan tâm đến điều đó, không có nghĩa chuyện xảy ra dưới con mắt ồng ta, ông ta sẽ không biết!!

Sắc mặt Tần Dĩ Nhu hơi tái nhợt “Cha….”

“Cha đã nói với con bao nhiêu lần, gen được lưu trữ trong ngân hàng gen đều là quyền riêng tư của những bệnh nhân

đã từng được Tần gia nhìn thấy, ngoại trừ người nhà của bệnh nhân, chúng ta không đủ tư cách đế sử dụng chúng. Con không chỉ tự ý sử dụng, trích xuất dữ liệu DNA của Phùng Khanh Tư và chi 10 triệu trên web đen để thuê người lấy tóc của Vân Thanh!” Lồng ngực của Tần Quân Thành đập kịch liệt, tức giận nói “Vân tiểu thư là cứu tinh của cha con chúng ta… Con muốn chứng minh nó là con gái của Phùng Khanh Tư, sau đó thì sao? Khiến nó trở mặt với Hoắc Cảnh Thâm?”

Tần Quân Thành càng nói càng tức giận.

Với tư cách là người đứng đầu Tần gia, Tần Dĩ Nhu đã sử dụng các nguồn lực và sức ảnh hường của Tần gia, mọi việc cô ta làm, ông ta đều biết!

Nhưng con gái mình đẻ ra, nó có ý định gì, Tần Quân Thành cũng đã biết rõ.

Tần Quân Thành vừa giận vừa buồn, nói cho cùng, vẫn là ông ta cưng chiều con quá mức.

Ông ta nhắm mắt lại, bình tĩnh lại cảm xúc, ngước mắt nhìn Tần Dĩ Nhu luôn cúi đầu đứng trước mặt, giống như xấu hồ vả àn nán.

Dù sao cũng con ruột, Tần Quân Thành không khỏi mềm

lòng.

“May mắn, Vân Thanh không có quan hệ huyết thống với Phùng Khanh Tư… cứ coi như sai lầm là chuyện tốt. Bây giờ con sẽ thú nhận vói Cảnh Thâm, nói rằng con đã làm xét nghiệm DNA bí mật và Vân Thanh không phải là con gái Phùng Khanh Tư, họ sẽ không có gì phải lo lắng….”

Đến lúc Hoắc Cảnh Thâm có bao nhiêu là phẫn nộ, anh sẽ nhắc dao lên.

Tần Quân Thành đã quyết định rồi, với tay lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, không đế ý rằng Tần Dĩ Nhu đứng bên cạnh đang có ánh mắt hung ác.

Tần Quân Thành còn chưa ý thức được nguy hiểm, sợ quấy rầy công việc của Hoắc Cảnh Thâm nên nhắn từng chữ cho anh ….

Tuy nhiên, còn chưa đợi ông ta soạn xong tin nhắn, Tần Dĩ Nhu đã lặng lẽ đi vòng ra phía sau, nhìn đúng góc độ, đột nhiên duỗi tay ra, đẩy Tần Quân Thành xuống giường!

Tần Quân Thành không có phòng bị, đầu đập vào góc bàn, lập tức máu tươi chảy ra.

Ông ta nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nhu đang từng bước từng

bước đi tới, máu chảy vào mắt, làm mờ đi tầm nhìn…

“Mày….!” Tần Quân Thành đau đến mức nói không nên lời, chỉ biết nhìn con gái ruột của mình với đôi mắt đỏ hoe như đang rớm máu.

“Cha, đừng trách con vô tình. Muốn trách thì trách bản than mình đi, không nên quản nhiều chuyện! Cha không nên biết những chuyện này. Càng khồng nên….đứng về phía Vân Thanh!” Câu nói cuối cùng, Tần Dĩ Nhu cắn rang nói ra, cô ta nhìn cha ruột nằm trên mặt đất với ánh mắt điên cuồng vô cảm “Hoắc Cảnh Thâm là của con, ai cản đường con đều đáng chết!”

Cho dù là cha ruột của cô ta thì sao chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi