TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Cả người Tần Dĩ Nhu nhịn không được mà run lên.

Đau thương đến mức hết hi vọng!

Anh thật muốn giết cô ta!

“Tứ gia!” Giọng nói hoảng hốt của Lưu Phong vang lên ngoài cửa phòng bệnh.

“Cút ngay!” Hoắc Cảnh Thâm không quay đầu lại hét lên giận dữ.

Lưu Phong siết chặt tay nắm cửa, run giọng nói: “Tử gia, tình trạng của Tần tiên sinh không tốt, anh đi xem một chút đi…”

Anh ta rời khỏi chỗ Tần Quân Thành.

Sự thật chứng minh đặt cược của Lưu Phong là đúng, tại thời điềm này, có lẽ chì có Tần tiên sinh mới có thể mang lại sự tỉnh táo cho Hoắc Cảnh Thâm.

Anh có thề giết Tần Dĩ Nhu, nhưng hiện tại, anh không thể đụng vào con gái duy nhất của Tần Quân Thành.

“…” Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng thu súng lại, tiện tay ném Tần Dĩ Nhu ra ngoài, lạnh toát cả người, rời đi không quay đầu lại.

Lưu Phong phức tạp nhìn Tần Nhất Nhu, rồi đi theo anh.

Tần Dĩ Nhu đập lưng vào bậu cửa sổ lạnh lẽo, suýt nữa thì bật khóc.

Cô ta ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm.

Người đàn ông này, bây giờ sợ rằng anh thật sự hận cô ta đến cực điềm…

Nếu không phải vì cha Tần Quân Thành của cô ta, anh nhất định sẽ giết cô ta!

Nhưng nếu Tần Quân Thành tỉnh dậy và nói với Hoắc Cảnh Thâm rằng ông ta không phải là ngã ngoài ý muốn, mà là cô ta định giết cha ruột của mìn… vậy thì cái đợi cô ta chính là sống không bằng chết!

Tần Dĩ Nhu cào móng tay xuống sàn nhà lạnh lẽo bên dưới, đến khi những ngón tay của cô ta rớm máu.

Nhưng cô ta dường như không cảm thấy đau đớn, đôi mắt

tràn ngập đau khổ và ghen tị.

Nếu như cô ta rơi vào cảnh sống không bằng chết, con khốn Vân Thanh kia nhất định là người kiêu ngạo nhất!

Cho dù phải trả giá bằng mọi giá, cô ta cũng sẽ không bao giờ đề con khốn chết tiệt đó có được thứ mình muốn!!

Vân Thanh lái chiếc xe phi nước đại trong đêm, tốc độ của chiếc xe ngày càng nhanh.

Gió đêm từ cửa sổ ô tô mở toang thổi vào, phả vào mặt cô như một con dao lạnh như báng.

Vân Thanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại và đỗ xe trước một quán bar.

Vừa bước vào, cô đã thu hút sự chú ỷ của rất nhiều đàn ông.

Vân Thanh xuyên qua đám người không thèm ngoảnh lại, đi tới quầy bar.

“Long Thiệt Lan.

Người pha chế rượu theo bản năng đi lấy ly, lại nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng trước mặt nói thêm: “Tôi muốn một chai.”

Người pha chế “ ”

Người đản ông ban đầu thèm muốn vẻ đẹp của Vân Thanh và muốn bắt chuyện, thấy cô ngông cuồng cầm chai rượu tequila đổ thẳng xuống cổ họng, lúc đó cũng rất sợ.

Chì có một bóng người màu tím yêu kiều, một đường đi tới bên cạnh Vân Thanh.

“Hoắc phu nhân, rượu không phải uống như vậy.”

Vân Thanh đang uống nửa chừng thì bị giật lấy cái chai.

Cô không hài lòng liếc nhìn sang một bên, thấy khuôn mặt thanh tú hơn cả phụ nữ của Mr. Butterfly, dưới ánh đèn quán bar chói lóa, người đàn ông trông càng quyến rũ hơn.

Một kẻ trai bao lại quan tâm cô uống gì?

Vân Thanh hơi híp mắt, mở miệng đuổi người đi: “Ta không có hứng thú với đàn ông thèm gái.”

Khóe miệng Kiều Dã khẽ giật một cái:

Hình tượng trai bao của anh ta đã ăn sâu vào lòng người sao…

Vân Thanh muốn giật chai rượu của mình, Kiều Dã cau mày khó hiểu, giơ cánh tay lên.

Vân Thanh đã uống gần hết chai rượu mạnh, bây giờ tinh thần của rượu quay trở lại, trọng tâm không vững, cô lảo đảo đập đầu vào ngực Kiều Dã.

Với sự tiếp xúc gần như vậy, Kiều Dã sững người một cách kỳ lạ như bị nhấn nút tạm dừng.

Bên tai Vân Thanh là tiếng tim đập như sấm của người đàn ông, rất rõ ràng.

Cô nhướng mi và nhìn thẳng vào khuôn mặt như đang giở trò đồi bại của Kiều Dã.

Dưới ánh đèn mơ hồ, người phụ nữ trước mắt ửng hồng, hai mắt mơ hồ, phảng phất bị bao phủ bởi một tầng sương mù mơ hồ, thần bí mà mị hoặc.

Yết hầu của Kiều Dã vô thức chuyền động.

Vân Thanh cảm thấy buồn cười, đặt tay lên vai anh ta, dùng sức nâng người lên, ghé sát vào tai anh ta, cười nửa miệng nói “Sao? Tên trai bao ngây thơ này, mấy năm nay chỉ bán kỹ náng không bán than sao?”

Kiều Dã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, không khí ầm ĩ và âm nhạc điện tử ồn ào, sau lưng là những người đàn ông và phụ nữ đang án chơi sa đọa, phung phí nội tiết tố suồng sã Nhưng tất cả những điều này dường như được

ấn nhút tắt.

Anh ta thậm chí còn phớt lờ những lời nói của Vân Thanh.

Kiều Dã chỉ còn lại xúc giác duy nhất, anh ta có thẻ cảm nhận được hơi nóng do người phụ nữ bên tai thồi vào, dọc theo làn da mỏng manh ỏ’ bên cổ anh ta, tiến vào mạch máu, khiến cả một đường không ngừng run rẩy, trượt vào trong trái tim của anh ta….

Kiều Dã cảm thấy như trái tim mình sắp nồ tung.

…Đây là tiểu sư tỉ của anh ta!!

Mảnh lý trí cuối cùng đã kéo anh ta trờ lại từ rìa của vách đá.

“….Cô ngồi đàng hoàng lại!” anh ta khàn giọng nói.

Vốn dĩ do rượu chè ham chơi, Vân Thanh vốn muốn trêu chọc Kiều Dã, sau khi nghe được lời của anh ta, đôi mắt đờ đẫn lập tức trờ nên trong veo, sương mù tản ra tứ phía.

… Nói chính xác, là giọng nói của Kiều Dã đã đánh thức cô!

Khi đó, lần đầu tiên cô chú ý đến Kiều Dã, cũng là vì giọng

nói của anh ta, rất giống với người đàn ông mặc đồ đen đã phong ấn huyệt đạo của cô bên ngoài phòng bệnh Y Tiên Các.

Bây giờ nghe kỹ lại, không phải giống, mà là giống hệt như vậy…

Chẳng lẽ là cùng một người?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi