TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Lúc đầu Kiều Thực nghĩ Vân Thanh sẽ yêu cầu ông ta đừng bao giờ làm tồn thương Hoắc Cảnh Thâm, hoặc tránh xa Bắc Thành.

Không ngờ, người cô quan tâm lại chính là ông ta.

Kiều Thực mặc dù không biết tại sao, nhưng ông ta vẫn đáp lời hứa “Tôi họ Kiều, tên chỉ có một chữ Thực. Con cháu của Hề Sớn Kiều gia… đến Bắc Thành, cũng khồng có ý định trờ thành kẻ thù với bất cứ ai. Chỉ đang tìm đứa trẻ mồ côi của Kiều gia.”

Hề Sơn Kiều gia …

Thảo nào cô nghe quen thuộc như vậy.

Vân Thanh nhìn vào ngực của Kiều Thực, làn da lộ ra đầy những vết bỏng… Những vết này đã có từ lâu.

Cỏ vẻ như tin đồn rằng Hề Sơn Kiều gia bị hỏa hoạn mười một năm trước là sự thật.

Có điều, Kiều gia không phải vì chuyện này mà diệt môn, chì là không biết vì lý do gì …

“Kiều tiên sinh….” Vân Thanh còn muốn hỏi gì đó, nhưng bị Kiều Thực cắt ngang.

“Hoắc phu nhân, tôi trả lời cho cô hết rồi.” Kiều Thực gài cúc áo lại, che đậy những vết sẹo khủng khiếp, ông ta bình tĩnh nói: “Cảm ơn vì đã cứu mạng.”

Tuy nói lời cảm ơn nhưng vẻ mặt thờ ơ của ông ta rõ ràng đang nói ‘Có sống hay không không quan trọng.’

Vân Thanh “ ”

Dù sao cũng không phải vấn đề lớn, Kiều Thực sẽ chủ động tới tìm cô.

Vân Thanh đứng dậy rời khỏi phòng riêng, dù sao cũng chỉ ở tầng bốn, cô không thèm đi qua hành lang để đi thang máy, trực tiếp đi xuống cầu thang bộ ở một bên…

Lúc này, Kiều Dã đang đi ra khỏi thang máy.

Anh ta vừa vào hậu trường cuộc đấu giá để lấy chiếc vòng cồ sapphire và trầm hương Kỳ Nam mà mình đã mua, đồng thời hỏi nhân viên về người phụ nữ ở phòng riêng 666.

Sau khi lấy số của anh ta, người phụ nữ quả nhiên có khựng lại và không tiếp tục trả giá với anh ta nũ’a.

Xem người phụ nữ này đang chạy theo anh ta.

Anh ta thật quyến rũ…

Nhưng danh tính của người phụ nữ đó dường như rất bí ẩn, các nhân viên đều im lặng và từ chối tiết lộ bất cứ điều gì…

Càng là như vậy Kiều Dã càng tò mò.

Người phụ nữ đó thực sự hấp dẫn được dự hứng thú của anh ta.

Kiều Dã nhìn điện thoại không chút động tĩnh gì của mình, có chút ngời vực nhướn mày.

Cô giữ bình tĩnh, cố gắng để có được số của anh ta, nhưng cô không thêm anh ta vào WeChat để liên lạc ngay lập tức …

Chậc chậc chậc chậc… Chơi hết mình mới là bậc thầy, cao thủ.

Kiều Dã kìm nén suy nghĩ, đẩy cửa phòng riêng ra: “Đại bá, đồ cháu lấy được…”

Anh ta còn chưa nói xong, đã thấy sắc mặt tái nhợt của

Kiều Thực và một vũng máu khô trên mặt đất.

Sắc mặt Kiều Dã đột nhiên thay đồi, lo lắng chạy tới: “Đại bá, cỏ phải lửa độc lại phát tác không? Cháu không nên để đại bá một mình.”

“Được rồi, độc của ta phát tác không có quy luật, nhưng sao cháu biết?” Kiều Thực nói xong liền ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Là Hoắc phu nhân cứu ta.”

Kiều Dã nghe vậy giật mình, thăm dò hỏi: “Không phải là ….vợ cùa Hoắc Cảnh Thâm chứ?”

“ừm, chính là cô gái tên Vân Thanh đó.”

Kiều Dã lúc này tâm trạng không tốt rồi!

Anh ta này đêm phòng vệ, không nghĩ tới đại bá và SU’ tỉ cứ như vậy gặp nhau!

Kiều Dã thậm chí không có tâm trí để nghĩ về lý do tại sao Vân Thanh lại xuất hiện ở đây.

“Đại bá, người nghĩ Vân tiểu thư đó như thế nào?” Kiều Thực thận trọng hỏi.

Kiều Thực nghĩ đến cô bé xào quyệt như cáo, liền nghĩ đến Lam Thủy Tâm, cau mày nói: “Còn trẻ nhưng suy nghĩ sâu sắc, lại quá xinh đẹp thông minh, miệng lưỡi nhanh nhạy

thật sự rất xứng với Hoắc Cảnh Thâm.”

Kiều Dã “ ”

Có vẻ như ấn tượng đầu tiên không được tốt lắm.

Anh ta không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ quả thực không phải là đại bá và sư tỉ nhận ra nhau…

“Đại bá, cháu lay được trầm hương rồi.” Kiều Dã đổi chủ đề, mở hộp cồ chứa trầm hương ra.

Kiều Thực chỉ nhìn một cái liền có thể nhận ra thật giả.

“Đây không phải là trầm hương Kỳ Nam, mà là một loại trầm hương kém chất lượng có mùi tương tự.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi