TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 100

“Bệnh cũ thôi. Cũng may là có cô gái kia.” Giọng người đàn ông trung niên trầm thấp, không có chút gợn sóng nào:

“Càng may hơn nữa là trên người cô ta còn có mang theo thuốc.”

Câu nói này rất mơ hồ, nhưng trợ lý lại hiểu ra, lập tức trở nên nghiêm túc: “Ý của ngài là, cô gái kia cố ý…”

Nhìn bóng dáng Giang Nguyệt rời đi, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng. Ông rũ mắt xoay nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái, môi mỏng khẽ mở ra, không chút ấm áp:

“Tra một chút thông tin về cô gái vừa rồi.”

Người trẻ tuổi bây giờ thân thể cũng không kém, có mấy người trên người sẽ mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh đây?

Mà làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa đúng lại có thể cứu mạng ông?

Lăn lộn ở Bắc Thành nhiều năm như vậy, địa vị xã hội của Thịnh tổng không tầm thường, có không ít người muốn lấy lòng ông ta.

Khó có thể không nghi ngờ rằng cô gái này có động cơ gì khác.

Giang Nguyệt không quá để ý đến chuyện này, chỉ là vội vàng tìm được số phòng, xem lại đúng rồi mới vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, bầu không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên im bặt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang Nguyệt đang lao tới.

Tất cả mọi người đều an tĩnh, sắc mặt cũng quái dị.

Có vẻ như sự xuất hiện của Giang Nguyệt đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí của bữa tiệc này.

Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã ngồi trên sô pha, thần sắc lạnh nhạt, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Hắn giương mắt nhìn Giang Nguyệt, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nửa miệng. Như đang chế giễu Giang Nguyệt dễ bị lừa gạt.

Tần Di Di ở một bên cũng nhìn cô với ánh mắt đang xem kịch, chậm chạp không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho cuộc gọi kia.

Đầu Giang Nguyệt ong một tiếng, rất nhanh phản ứng lại.

Cô đã bị lừa!

“Giang Nguyệt, cô… cô thật sự đến đây à?”

Đoàn Dật Bác lên tiếng trước, có chút xấu hổ phá vỡ thế bế tắc:

“Ừ, chuyện là vừa rồi chúng tôi đang chơi trò chơi. Kỳ Nhiên thật ra không xảy ra chuyện gì cả.”

“Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt. Vừa rồi em chọn mạo hiểm nhưng thua, phải gọi một người đến đây. Những người khác em cũng không quen, vì vậy em liền gọi cho chị. Chị sẽ không giận em chứ?”

Tần Di Di cũng phụ họa theo, còn thè lưỡi, nụ cười trên mặt rất ngây thơ, khó có thể khiến người ta cho rằng cô ta đang cố ý.

Giang Nguyệt trầm mặc vài giây, bỗng nhiên cười một tiếng, ánh mắt miễn cưỡng dừng lại trên mặt mọi người thêm một giây, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Nếu không có việc gì, vậy thì tôi đi trước. Mọi người cứ tiếp tục chơi nhé.”

Nói xong liền quay người rời đi.

Nhưng Giang Nguyệt còn chưa ra khỏi cửa, Tiêu Kỳ Nhiên chân dài đã bước nhanh tới, đè tay nắm cửa trước mặt Giang Nguyệt, ngăn cô lại:

“Đến thì cũng đến rồi, vậy ngồi xuống cùng chơi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi