TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 1024

Sự xuất hiện của Thịnh Cảnh Tây đã phá vỡ cuộc đối thoại cứng ngắc của họ.

Giang Nguyệt lập tức đứng lên, bước nhanh về phía Thịnh Cảnh Tây, thậm chí còn ân cần nắm lấy cánh tay anh ta, giọng nói ngọt ngào.

“Anh Cảnh Tây, chúng ta đi thôi.”

Thịnh Cảnh Tây cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé trên cánh tay mình, cảm thấy toàn thân nổi da gà, sau đó nhìn nụ cười trên mặt Giang Nguyệt, vô thức mở miệng:

“Cô uống nhầm thuốc à…”

“Cô uống nhầm thuốc à…”

Bị Giang Nguyệt trừng mắt một cái, Thịnh Cảnh Tây nuốt khan, vội vàng lảng tránh sang chuyện khác: “À, đi thôi, đi thôi nào…”

Từ trong phòng đi ra, cũng không cần chờ Thịnh Cảnh Tây hất tay mình, Giang Nguyệt cũng nhanh chóng buông tay anh ta ra, sải bước đi về phía trước.

Thịnh Cảnh Tây trợn tròn mắt, ý thức được có điều gì đó vô lý, anh ta không thể tin được mà hỏi cô: “Cô đang lấy tôi làm bình phông đó à?”

“Chúc mừng anh, trả lời đúng rồi.” Khóe miệng Giang Nguyệt cong lên, như thể ban nãy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì:

“Đi thôi, ban nãy để anh chờ lâu rồi, em mời anh ăn cơm.”

Tại tầng 19 của tòa nhà Giang San, một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn theo hình bóng của hai người đang rời đi.

Tiêu Kỳ Nhiên không thể kìm xuống sự khó chịu trong lòng.

Đã lâu rồi không hút thuốc, lúc anh sờ hộp thuốc lá, lại phát hiện bên trong đã hoàn toàn trống rỗng từ lâu rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên vo vỏ hộp lại rồi ném vào thùng rác.

Vừa đúng lúc Tiết An đẩy cửa tiến vào đưa văn kiện, Tiêu Kỳ Nhiên liền bảo anh ta đi ra ngoài mua giúp mình một bao thuốc lá, nhưng nói được một nửa liền khựng lại: “Quên đi, không cần mua nữa.”

Thấy hành động khó hiểu của ông chủ, Tiết An do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tiêu tổng, ngài làm như vậy là vì cái gì?”

“Cho dù ngài bỏ thuốc lá hay giúp chị Giang Nguyệt tìm lại cha mẹ ruột thì cô ấy cũng cũng chưa chắc sẽ làm hòa với ngài, nếu đến lúc đó quan hệ giữa hai người vẫn như hiện tại thì phải làm sao bây giờ?”

Tất cả những gì Tiêu Kỳ Nhiên đã làm có thể trở nên vô ích.

Giang Nguyệt không thèm để ý anh có hút thuốc hay không, cũng không quan tâm việc trên người anh có ám mùi thuốc lá hay không, cho dù đến lúc anh giúp cô tìm được cha mẹ ruột thì có lẽ cũng chỉ nhận được một câu “cảm ơn” xa cách mà thôi.

Không còn cảm xúc dư thừa nào khác.

Tiêu Kỳ Nhiên thoáng chốc im lặng.

Một lát sau, anh mới nhếch môi cười một tiếng: “Tôi làm những thứ này, cũng không phải vì muốn đòi bất cứ thứ gì từ cô ấy.”

Lúc trước anh luôn lo lắng sẽ đánh mất Giang Nguyệt, nhưng hiện tại đã xác định cô sẽ không trở lại nữa, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên ngược lại còn bình thản tĩnh tâm hơn ban đầu.

Không còn vì mục đích gì khác, anh chỉ muốn làm cho cô ấy được hạnh phúc.

Còn những chuyện khác, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.

Công việc quay phim đã hoàn tất, Thịnh Cảnh Tây chủ động mời Giang Nguyệt đến tập đoàn Thịnh Thế tham quan một chuyến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi