Chương 1052
Tiết An vừa nói vừa nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của anh, cậu ta dần dần phản ứng lại: “À à, Tiêu tổng, ngài tiếp tục xem, tôi tan làm trước, tạm biệt.”
Khi Tiết An rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm giác như bị bắt quả tang, nội tâm anh không khỏi tự giễu.
Không cần người khác nhắc nhở thì anh cũng biết bây giờ mình cực kỳ giống một tên điên rình mò bi3n thái.
Tuy rằng trong biệt thự có gắn camera nhưng phòng ngủ và phòng tắm là không gian riêng tư, không có camera, thấy Giang Nguyệt vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Tiêu Kỳ Nhiên mới tắt máy tính.
Khi anh rời công ty, tòa nhà đã tối om, anh mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt hơi mỏng.
Gió thu lạnh lẽo lùa vào, giống như muốn thổi vào tận xương tủy.
…
Trở lại Thụy Uyển ở quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, số lần Giang Nguyệt bừng tỉnh lúc nửa đêm cũng ít hơn trước. Nhưng cô vẫn hơi khó khăn khi chìm vào giấc ngủ, cô không muốn đến bệnh viện kê đơn thuốc nên chỉ tới hiệu thuốc mua chút melatonin.
Một khi tuyết rơi, thời tiết sẽ hạ nhiệt rất nhanh. Tuần trước còn mặc áo gió mà tuần này đã phải thay thành chiếc áo bông nặng nề, bằng không sẽ lạnh đến mức làm cho người ta đứng không vững, cả người run rẩy, ngay cả răng cũng run cầm cập.
Giang Nguyệt đứng ở ven đường yên lặng chờ xe buýt.
Sắp đến tháng mười hai: “Tú Nương” sẽ được công chiếu tại Lyon, dự kiến vào ngày 25 tháng 12.
Để tăng độ nổi tiếng và thu hút nhiều khán giả hơn, các diễn viên chính của phim phải đi tuyên truyền, mọi người dành toàn bộ hành trình từ tháng mười hai đến tháng một dành cho việc này.
Ứng Thừa Kỳ rất hưng phấn, trong cuộc họp sắp xếp, khuôn mặt anh ta rạng rỡ, tràn đầy mong đợi về việc ra mắt bộ phim.
“Vạn sự khỏi đầu nan. Bộ phim “Tú Nương” này tuyệt đối sẽ là một điểm sáng trong làng điện ảnh và truyền hình!”
Trong khi Ứng Thừa Kỳ đang hào phóng phát biểu, Giang Nguyệt chỉ thờ ơ lắng nghe.
Sau khi cuộc họp kết thúc, các diễn viên chính đứng dậy chuẩn bị trở về, Ứng Thừa Kỳ gọi Giang Nguyệt lại, kêu cô ở lại chờ anh ta một chút.
Ứng Thừa Kỳ cố ý ngồi đối diện Giang Nguyệt, dùng giọng điệu rất thấp nói:
“Nguyệt Nguyệt, bộ phim sắp bắt đầu tuyên truyền, cần cô đầu tư nhiều tâm tư và sức lực hơn.”
Giang Nguyệt gật đầu, cười trả lời: “Tôi hiểu, anh yên tâm đi, nên đi tuyên truyền thì tôi sẽ tận lực…”
“Thật ra đó không phải là điều tôi muốn nói.” Ứng Thừa Kỳ do dự, muốn nói lại thôi:
“… Nói thẳng ra, tôi vẫn không muốn từ bỏ thị trường trong nước.”
Giang Nguyệt sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.
Bộ phim này hoàn toàn không có th ẩm duyệt, không có th ẩm duyệt thì không thể thuận lợi chiếu, thị trường trong nước ở đâu ra?
Ứng Thừa Kỳ vội vàng nhìn cô: “Không phải phim của chúng ta có thể chiếu ở nước ngoài sao. Tôi nhân cơ hội tìm người hỏi thăm một chút, nói là nếu fan trong nước hô hào tương đối lớn thì có thể không cần phải đi theo quy trình giới thiệu nữa, trực tiếp chiếu trong nước.”
Giang Nguyệt: “Đây là tin tốt nha.”
“Nhưng trước mắt bởi vì phải công chiếu ở nước ngoài trước, cho nên sức nóng trong nước vẫn không đủ, cho nên tôi và mấy người phụ trách đã thương lượng, định đầu cơ lưu lượng… Cô biết đấy, đó là quá trình quảng bá cần thiết cho bộ phim.”