TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 1055

Giang Nguyệt trả lời rất đơn giản, cũng không hỏi tại sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây: “Tôi không mang theo ô.”

Tiêu Kỳ Nhiên Nhiên im lặng một lát rồi hỏi: “Đưa em về đâu?”

Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Tiết An đã nói: “Nhất định về Thụy Uyển, chị Giang Nguyệt gần đây không phải đều…”

Cậu ta đột nhiên cảm nhận được ánh mắt u ám, lập tức ngậm miệng lại.

“Sao cậu biết gần đây tôi ở Thụy Uyển?” Quả nhiên Giang Nguyệt liền hỏi.

Não Tiết An ngừng hoạt động, cậu ta do dự hồi lâu mới đưa ra một câu trả lời có vẻ hợp lý: “Trước đây tôi luôn đưa chị về Thụy Uyển nên cũng quen rồi.”

Giang Nguyệt cũng không nghi ngờ lý do này, tiếp tục lau tóc.

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng quan sát, thấy cô không quan tâm đ ến đề tài này nữa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Làm trộm thì chột dạ, bây giờ anh có thể hiểu đầy đủ ý nghĩa của câu này.

Giang Nguyệt từ từ lau khô tóc, dùng dây chun buộc lại mái tóc ẩm ướt, sau đó quay đầu nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi đồng ý.”

Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên ngước mắt nhìn Giang Nguyệt: “Em đồng ý cái gì?”

“Đồng ý việc thổi phồng.” Giọng Giang Nguyệt ra vẻ thoải mái: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại và nhận ra rằng sở dĩ bộ phim này không thể công chiếu thành công ở trong nước là do lúc đó tôi quá bốc đồng, tôi phải chịu trách nhiệm.”

“Hơn nữa dù sao sau này tôi cũng không làm diễn viên nữa, bán thảm cũng không sao cả, tuy nhiên bên này có thể cần các anh tìm bác sĩ tâm thần, xuất ra hồ sơ chứng minh bệnh tình của tôi. Sau đó chuẩn bị bản thảo với bộ phận quan hệ công chúng, thảo luận xem có nên quay video hay gì đó không…”

Cô vừa nhẹ nhàng nói vừa cảm giác cả người mình như rơi xuống vực sâu.

“Giang Nguyệt.” Âm thanh Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống:

“Em đang nói cái gì vậy? Cái gì bán thảm, cái gì chứng minh bệnh tình? Em định chuẩn bị những thứ này để làm gì?”

Lúc này Giang Nguyệt cũng sửng sốt trong giây lát, hỏi ngược lại: “Không phải anh và Ứng Thừa Kỳ…”

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không phải là giả, cuối cùng cô cũng tin rằng anh thực sự không biết.

“Là tôi hiểu lầm rồi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt âm trầm sâu thẳm: “Tiết An, hỏi Ứng Thừa Kỳ xem có phải tôi cho anh ta quá nhiều phí tuyên truyền rồi hay không.”

Lời nói nhẹ nhàng của anh khiến Tiết An sợ đến mức dựng tóc gáy.

Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, không để giọng nói của mình quá mức lạnh lùng: “Giang Nguyệt, tôi không định để em bán thảm để quảng bá, cũng không có ai có thể kêu em làm như vậy.”

Giang Nguyệt nhất thời giật mình, như thể cuối cùng trái tim cũng đã được bình tĩnh lại.

Tiêu Kỳ Nhiên nói nhẹ nhàng nói: “Không ai ép buộc em làm điều em không thích, em muốn làm gì thì làm.”

“Chỉ cần em vui vẻ.”

Giang Nguyệt không nói nên lời, cô cúi mặt, lấy hai tay che mặt, bờ vai gầy run lên, mái tóc rũ xuống che mặt, phát ra tiếng nức nở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi