TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 245

Sở dĩ hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên lựa chọn nhượng bộ cô, chẳng qua là do tối hôm qua và hôm nay cô lấy lòng anh, anh cho một chút ngọt ngào mà thôi.

Giang Nguyệt dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh đi thẳng đến chỗ Tần Di Di đi.”

Giang Nguyệt ngồi thẳng người, cởi áo khoác trên người ra, bình tĩnh dời ra khỏi ngực anh: “Tôi muốn về ngủ một lát.”

Thấy cô cố ý xa lánh mình, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên chuyển từ chiếc áo vest mà cô nhét vào trong lòng anh sang khuôn mặt của Giang Nguyệt.

Nhìn vài giây, tay anh đột nhiên nắm lấy mặt cô, đôi mắt thâm trầm: “Tức giận à?”

Trong nháy mắt đó, tim Giang Nguyệt đập hơi loạn, ánh mắt có chút mất tự nhiên, cô luôn cảm thấy lời nói của anh là đang thăm dò cô.

Thăm dò rốt cuộc cô có an phận thủ thường hay không.

Lúc Giang Nguyệt đến nhà họ Tiêu, son môi của cô đã bị Tiêu Kỳ Nhiên hôn không còn chút nào, chỉ còn màu hồng nhạt rất nhạt, cô bình tĩnh nói:

“Đã từ nhà họ Tiêu trở về, anh cũng nên đi đón Tần Di Di.”

“Tôi có cái gì mà tức giận, đương nhiên mọi chuyện đều phải ưu tiên theo sắp xếp của Tiêu tổng.”

Tiêu Kỳ Nhiên nheo đôi mắt hẹp lại, nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi ngả người ra sau.

“Trong lòng cô biết rõ là tốt rồi.”

Trước khi xuống xe, Tiêu Kỳ Nhiên lấy chiếc áo vest đen mặc vào: “Về sớm nghỉ ngơi một chút.”

Người phụ nữ thậm chí không nhìn anh thêm một cái, trực tiếp kéo cửa sổ xe lại.

Sau khi xe chạy ra ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, cúi đầu rồi châm lửa.

Gần đây anh thực sự nghiện thuốc lá rất nặng.

Ngày đó ở hành lang, Tiêu Kỳ Nhiên cũng nghe được một ít lời dặn dò của bác sĩ, nói đường hô hấp Giang Nguyệt bị bỏng vì cồn nên sẽ tương đối yếu ớt, mùi khói dầu và mùi hăng đều ảnh hưởng đến cô.

Anh kẹp điếu thuốc, một tay c ắm vào trong túi quần, tay cầm điếu thuốc rũ xuống, thỉnh thoảng lại dùng đốt ngón tay búng tàn thuốc hai cái.

Đợi hút xong một điếu, anh ném vào thùng rác bên đường, đi thẳng vào đồn cảnh sát

Tần Di Di nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhào tới về phía anh: “A Nhiên, cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng đó mấy giây, ánh mắt thâm thúy như giếng cổ, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Sao không về nhà?”

Kỳ thật Tiết An đã làm xong thủ tục giúp Tần Di Di, hoàn thành tất cả các giấy tờ cần thiết, kẻ định tấn công Tần Di Di cũng đã bị bắt, đang bị điều tra.

Nhưng Tần Di Di vẫn cứng đầu, nhất định phải ở cục cảnh sát chờ Tiêu Kỳ Nhiên tới đón cô ta, Tiết An cũng hết cách.

“Em đang chờ A Nhiên đến đón em.”

Giọng nói của Tần Di Di uất ức, khi ngửa mặt lên, trên mặt cô ta đầy nước mắt: “Em không làm gì cả, em thậm chí không biết ai muốn hại em!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi