TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 252

Khoảnh khắc Tần Di Di chạm vào mắt anh, cô ta cảm thấy vô cùng bối rối, lập tức thu mắt lại: “Em hiểu rồi.”

“Trong lòng A Nhiên còn có chị Giang Nguyệt, là em đã quá phận rồi.”

Càng nói, giọng của Tần Di Di cũng càng ngày càng nhỏ, mơ hồ như sắp khóc: “Em biết mình không đủ ưu tú, còn kém chị Giang Nguyệt, khiến A Nhiên thất vọng.”

“Nhưng em thật sự thích A Nhiên, cho nên…”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Tần Di Di, bàn tay lớn dừng ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đặt xuống, vuốt tóc cô.

Giọng nói của anh rõ ràng mềm mại hơn trước kia một chút: “Ý tôi là tôi không muốn em phải sống ở nơi cô ấy từng sống.”

“Em trở về chỗ cũ trước đi, tôi kêu Tiết An tìm một căn nhà mới.” Giọng nói của anh kiên nhẫn: “Cho tôi chút thời gian chuẩn bị, được không?”

Nghe xong lời này, Tần Di Di mới nín khóc và mỉm cười, mặt mày rũ xuống vừa rồi bỗng nhiên trở nên vui vẻ, cô ta ôm lấy Tiêu Kỳ Nhiên.

“Em còn tưởng rằng A Nhiên không cần em nữa.”

Trong giọng nói của cô ta mang theo niềm vui lạc mất nhưng lại tìm thấy: “Thật ra có thể ở chung một chỗ với A Nhiên hay không cũng không quan trọng, chỉ cần vẫn có thể ở bên nhau đã rất vui vẻ rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng nghe, lại cảm thấy câu nói này có hơi quen thuộc…

‘Không phải anh không cần tôi sao?’

Giống như ngày đó ở dưới khung cảnh tuyết rơi đầy trời, Giang Nguyệt ở trong ngực anh nói một câu như vậy.

Anh không chắc liệu mình có nghe nhầm không.

Lúc Giang Nguyệt tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như thể sắp bốc khói.

Cô muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện cơ thể mình tựa hồ rất nặng, thậm chí không nhấc nổi cánh tay.

Có tiếng động từ trong bếp, cô lập tức cảnh giác.

Cho đến khi nhìn thấy Tống Du bưng cháo trắng đi vào, sự căn thẳng của Giang Nguyệt mới giảm bớt, còn mang theo một chút thất vọng không dễ phát hiện.

“Cô tỉnh rồi.” Tống Du đi tới, đặt cháo trắng nóng lên trước đầu giường: “Cô vừa hạ sốt, ăn chút đồ thanh đạm.”

Giang Nguyệt chớp mắt, cảm thấy mí mắt mình vô cùng đau, cô vừa mới mở miệng thì mới thấy giọng mình đã khàn: “Cám ơn anh, Tống Du.”

Cho dù sau đó Giang Nguyệt đã mất đi tri giác, nhưng cô vẫn biết là Tống Du cứu cô.

“Tôi cũng là trùng hợp hỏi bảo vệ, họ nói hôm nay cô đã trở về nhưng gõ cửa mãi lại không thấy ai mở.”

Tống Du cười, giọng nói ấm áp như gió mùa xuân: “Thấy cô không có phản ứng, tôi lo lắng cô xảy ra chuyện gì.”

Giang Nguyệt nhìn anh ấy, cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

“Tống Du, tôi không biết nên nói gì.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhìn bát cháo trắng kia, hốc mắt ươn ướt: “Cám ơn anh, cám ơn anh đối xử tốt với tôi như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi