TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 359

Giang Nguyệt chú ý tới ánh mắt của anh, cũng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt không hề dao động, tĩnh lặng như mặt hồ.

Cô không hề sợ hãi hay xấu hổ.

Hai người cuối cùng cũng ngồi xuống. Bốn người cùng nhau vây quanh bàn vuông cổ điển kiểu châu Âu, nữ giúp việc cũng lật đật bưng lên đồ ăn phương Tây cùng đồ uống giải khát.

Ngoài một vài món ăn chính phương Tây, còn có một vài món tráng miệng.

Giang Nguyệt ăn rất ít, khi Tô Gia Lan nói chuyện sẽ buông dao nĩa xuống, ánh mắt nhu hòa chuyên chú lắng nghe.

Người giúp việc đưa lên một phần bánh ngọt, Tô Gia Lan cười cười dùng đầu ngón tay đẩy qua:

“Nguyệt Nguyệt, nếm thử cái này, tôi đặc biệt bảo đầu bếp thay đổi nguyên liệu, là nước dừa để chế biến, cô sẽ không bị dị ứng.”

Giang Nguyệt nở nụ cười tao nhã lại không quá nịnh nọt, rất là vừa vặn: “Cảm ơn Tiêu phu nhân vẫn nhớ đến việc này.”

Tiếp theo Giang Nguyệt dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bánh ngọt, rồi từ từ cho vào miệng, từng miếng nhỏ nuốt xuống, cánh môi khẽ mím lại, không phát ra một chút âm thanh nào.

Giang Nguyệt ăn rất sạch sẽ và bình tĩnh, một chút vụn bánh trên ngón tay cũng bị cô chậm rãi dùng khăn giấy lau sạch sẽ.

Giống như một đại tiểu thư thanh lịch.

Tần Di Di nắm chặt khăn giấy, nhìn đĩa bánh ngọt kia, có chút nóng lòng muốn thử.

“Di Di cũng nếm thử đi.” Tô Gia Lan từ trong đôi mắt hiền dịu đè lên vài tia thăm dò.

Tần Di Di nở nụ cười tươi, đưa tay với lấy chiếc bánh ngọt trên đĩa, kết quả lại không khống chế tốt lực ở tay khiến lớp vỏ bánh ngọt rơi vãi đầy trên bàn.

Mi tâm của Tô Gia Lan liền nhíu lại.

Thô tục!

Tần Di Di nhận thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi, miễn cưỡng nở nụ cười tươi, muốn nói gì đó để giải vây:

“Bánh ngọt này rất mềm nha, làm không tốt chút nào, thiếu chút nữa đã bị cháu bóp nát mất rồi.”

“Đây là bánh do đầu bếp bánh ngọt hàng đầu ở Ý làm.” Nụ cười trên mặt Tô Gia Lan cuối cùng cũng nhạt đi, giọng nói so với vừa rồi lạnh hơn một chút:

“Giang Nguyệt, tôi khát rồi.”

Đây là điềm báo cho thấy Tô Gia Lan sắp tức giận.

Giang Nguyệt lập tức hiểu ra hơi đứng lên, không để cho ghế phát ra một chút âm thanh:

“Cháu đi ra ngoài châm trà giúp bác.”

“Chị Giang Nguyệt, để em đi cho!”

Tần Di Di bị loại bầu không khí này đè nén không thở nổi, muốn nhanh chóng chạy trốn, cô cúi đầu, lại bổ sung một câu:

“Cháu đi tìm người hầu bưng thêm trà cho mọi người, mọi người cứ trò chuyện đi ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi