Chương 433
“Tính Tiểu Diệp phô trương, đôi khi điều đó lại dễ gây hại cho em ấy.” Giang Nguyệt sau khi uống nước xong nhẹ giọng nói: “Tĩnh Nghi điềm đạm bình tĩnh, hai người đúng lúc bổ sung cho nhau.”
“Đúng vậy.” Chị Trần nhìn vẻ mặt thoải mái của Giang Nguyệt, cười hỏi : “Thế nào, gần đây cảm thấy vui không?”
Giang Nguyệt mỉm cười: “Rất vui vẻ ạ.”
Đây là sự thật.
Sự thoải mái gần đây đã khiến chất lượng giấc ngủ của Giang Nguyệt thậm chí còn tốt hơn trước đây rất nhiều.
Thân phận người phát ngôn của Vitaly sẽ là chìa khóa để cô mở ra thương hiệu cao cấp, lễ kỷ niệm một trăm năm vào cuối tháng càng là một khởi đầu tốt.
Giang Nguyệt cũng đã lên sẵn kế hoạch cho tương lai thật tốt.
Dựa vào công ty quản lý thì có thể làm nghệ sĩ nổi tiếng cả đời, nhưng rủi ro rất lớn.
Cô đã mệt mỏi với những tháng ngày sóng gió và lang thang đó rồi. Cô muốn tự lập, biến mình thành người bất cứ lúc nào cũng có thể bất khả chiến bại.
Giang Nguyệt muốn ổn định, nên phải kiên định, càng phải có tương lai.
…
Cuối tháng.
Lễ kỷ niệm trăm năm của Vitaly được tổ chức trực tiếp tại Hoa Thành, tin tức này vừa được công bố đã khiến một nửa giới thời trang chấn động.
Vào ngày tổ chức lễ kỷ niệm, toàn bộ Hoa Thành đã quy tụ rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành thời trang, cũng như các thương hiệu nặng ký, cùng nhau đến chúc mừng Vitaly.
Địa điểm tổ chức được đặt trên tầng cao nhất của khách sạn Fly Blossom.
Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi đi vào đại sảnh khách sạn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, một tay cô xách làn váy, tao nhã bước tới trước thang máy dành cho khách mời VIP.
Vừa đứng vững, cô liền chú ý tới người đàn ông cũng đang đợi thang máy, cô khựng lại trong giây lát.
Lúc này, người đàn ông dường như đã cảm nhận được điều gì đó, từ từ xoay người lại.
Ánh mắt Giang Nguyệt lướt qua cúc áo cuối cùng của người đàn ông, sau đó chậm rãi đi lên, lướt qua cằm anh, rồi đến môi anh, cuối cùng rơi vào trong mắt anh.
Với lời mời của Vitaly cộng thêm thân phận của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cũng không bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây.
Đúng lúc này, thang máy cũng đến.
Hai người gần như cất bước cùng lúc, nhưng nhận ra điều gì đó nên dừng lại.
Giang Nguyệt phản xạ có điều kiện mở miệng:
“Mời Tiêu tổng đi trước.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, nói một cách lạnh lùng: “Lady first.”
Giang Nguyệt mím môi, không muốn cứ nhường đi nhường lại với anh ở chỗ này, nếu người khác nhìn thấy lại phỏng đoán lung tung, vì thế cô xách làn váy, bước vào thang máy.
Người đàn ông cũng theo sát phía sau.
Sau khi hai người bước vào thang máy, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.