TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 443

Hắn ta vừa nhếch miệng cười, vừa liếc Giang Nguyệt bên cạnh: “Chị tôi cam đoan sẽ hầu hạ anh thật thoải mái, anh yên tâm.”

Nghe Giang Dự nói vậy, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.

Cô giống như một món đồ thuộc về nhà họ Giang bọn họ.

“Nói như vậy nghĩa là cậu muốn bán chị cậu cho tôi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói: “Giang Dự, tôi cũng không tùy tiện đưa tiền cho người khác.”

Giang Dự gật đầu như băm tỏi: “Sau này chị tôi là của anh, nếu chị ta dám chạy, tôi sẽ giúp anh bắt chị ta lại, đánh gãy chân chị ta!”

Đây là em trai cô sao?

Năm đó, để có thể cứu cả nhà họ trong biển lửa, cô không tiếc thân mình bò vào xe Tiêu Kỳ Nhiên, bàn điều kiện với anh, sau đó mới trả hết khoản nợ khổng lồ của cha.

Vốn dĩ Giang Nguyệt nghĩ rằng cho dù Giang Dự không biết ơn cô thì ít nhất cậu ta cũng sẽ quý trọng cuộc sống yên ổn mà cô đã hy sinh để mang lại.

Nhưng cậu ta lại coi chuyện này như một loại vốn liếng để chà đạp cô, hết lần này đến lần khác vũ nhục cô, nói cô là tiện nhân bán thân kiếm tiền.

Bây giờ, cậu ta lại công khai nói muốn bán cô cho Tiêu Kỳ Nhiên?

Thật là lố bịch!

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên: “Tiết An, đã ghi âm lại hết chưa?”

“Vâng, Tiêu tổng, đã ghi âm hết rồi.” Tiết An lắc lắc điện thoại hiển thị màn hình ghi âm trong tay: “Giang Dự ngang nhiên mua bán phụ nữ, chứng cứ xác thực, có thể lập án.”

“Rất tốt.” Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt: “Đưa cậu ta về đồn cảnh sát Bắc Thành.”

Lần này nhân chứng và vật chứng mua bán người đều có đầy đủ, Giang Dự không tránh khỏi phải ngồi tù.

Không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại làm vậy, sắc mặt Giang Dự lập tức thay đổi, vẻ mặt khiếp sợ: “Tiêu tổng, anh có ý gì? Chúng ta không phải đã bàn xong…”

“Ai cho phép cậu bán chị gái cậu cho tôi?

Ngữ điệu của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh đến run người: “Giang Dự, tôi nể mặt cậu vì cậu là em trai của Giang Nguyệt.”

“Nhưng bây giờ, dường như cô ấy đã không nghĩ như vậy nữa.” Khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, quay đầu nhìn Giang Nguyệt:

“Giang Nguyệt, trả lời tôi, đây có phải là em trai của cô không?”

“Không phải.” Sắc mặt Giang Nguyệt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng trả lời rất dứt khoát: “Tôi không có đứa em trai này, Tiêu tổng cứ tùy ý xử trí.”

“Giang Nguyệt!” Giang Dự không ngờ lại như vậy, cậu ta lập tức hoảng hốt: “Chị điên rồi sao? Tôi là em trai ruột của chị, chị muốn tống tôi vào tù hả?”

Giang Nguyệt không nhìn Giang Dự thêm một cái nào nữa, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn phương xa.

“Giang Nguyệt, lương tâm của chị bị chó ăn rồi sao?”

Giây cuối cùng trước khi bị Tiết An nhét lên xe, Giang Dự vẫn còn mắng chửi: “Mẹ tôi nói đúng mà, nuôi chị đúng là lãng phí! Đồ thứ chó hoang!”

Khi cửa xe bị đóng lại, tiếng chửi rủa của Giang Dự cũng mất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi