TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 467

Chị Trần biết trong lòng Giang Nguyệt có một vết sẹo, cũng biết cô gái này trải qua rất nhiều khó khăn. Để cho cô toàn tâm toàn ý cống hiến vào việc đóng phim không khó, cái khó chính là để cho cô tiếp nhận thế giới này.

Chấp nhận cái thế giới không hoàn hảo này, nhưng vẫn đáng để cô sống.

“Giang Nguyệt, thật ra lúc trước chị cũng đã từng nghĩ đến việc đề nghị em đi kiểm tra tâm lý một lần.” Chị Trần nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Giang Nguyệt:

“Trong lòng em có một bức tường, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, chị đã biết điều đó.”

“Mấy năm nay, em cũng không có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là em đã học được cách che giấu cùng ngụy trang. Là chị Trần làm không tốt, không sớm phát hiện ra vấn đề của em, làm cho em trở nên sa sút đến như vậy.”

Đôi mắt của Giang Nguyệt ngập tràn nước mắt.

Chị Trần chăm chú nhìn cô, giọng điệu ôn nhu nói: “Em nói cho chị biết, rối loạn lưỡng cực giai đoạn hai có ý nghĩa là gì? Chị có cần chú ý cho em cái gì không? Có cái gì cần kiêng kỵ hay không?”

Giang Nguyệt sửng sốt, chỉ cảm thấy trái tim như bị ngâm nước nóng, mềm nhũn ra.

Cô biết rõ chị Trần là người như thế nào, cũng biết rằng chị ấy đã đối xử tốt với cô như thế nào trong bốn năm qua, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

Cô quá tệ!

“Chị Trần, em…”

“Đừng xin lỗi.” Chị Trần kìm lại lời nói của Giang Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Nếu em thật sự muốn xin lỗi chị, thì mau đi lấy thuốc ở ngoài vào, đừng để mấy cô lao công dọn dẹp rồi vứt đi mất.”

Khi Giang Nguyệt đứng dậy, chị Trần gọi cô lại: “Chuyện này đừng nói với Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi.”

Giang Nguyệt gật đầu.

Không phải là chị Trần không tin tưởng được hai người họ, chỉ là Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vẫn còn trẻ, đặc biệt là tính cách bốc đồng của Tiểu Diệp, cô ấy có thể vô tình nói sai điều gì đó.

Càng ít người biết chuyện này, mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với Giang Nguyệt càng nhỏ.

Về phương diện này, chị Trần chuyên nghiệp và biết cách bảo vệ Giang Nguyệt tốt hơn nhiều.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Giang Nguyệt đến công ty đã thấy ánh mắt của những người mới sáng ngời, mang vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhìn cô. Như thể cô đã làm được điều gì đó để bọn họ ngưỡng mộ vậy.

Giang Nguyệt đang tính mở miệng hỏi, thì có một người mới đi tới, trong tay giơ lên một tờ danh sách nói:

“Đây danh sách hợp đồng của chúng em cùng với Giang San, công ty đều ký hết với chúng em rồi!”

Giang Nguyệt ngẩn ra, nhìn thoáng qua tổng số người, thật đúng là không ít.

Những người mới đến Giang San bình thường đều có thời gian thử việc trong một năm, chỉ có những nghệ sĩ nào rất có tiềm năng hoặc có năng lực mới có thể ký hợp đồng, ở lại làm nghệ sĩ chính thức của Giang San.

Nghệ sĩ có thể chuyển lên chính thức ở Giang San, căn bản là không cần lo lắng đến tài nguyên và cơ hội.

Bình thường những năm trước chỉ lưu lại một phần ba tổng số người, còn năm nay tất cả đều được lưu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi