TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 478

Lại từ trong túi áo lấy khăn tay ra, lau từng chút từng chút hơi ẩm ướt chảy xuôi trong lòng bàn tay.

Chờ đến lúc đu quay chạm đất, Giang Nguyệt cả người mềm nhũn như nước lại bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm ra ngoài.

Trải nghiệm đu quay lần này rất đáng nhớ.

Tiêu Kỳ Nhiên thân hình ưu việt, tay trái đỡ lấy vai Giang Nguyệt, tay phải cường tráng dùng lực nâng chân nàng cong lên.

Tóc cô cọ vào cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên có chút ngưa ngứa, anh nhìn vẻ mặt xấu hổ ẩn vào ngực anh, nhịn không được hôn lên trán cô.

Rất ngoan!

Hai người xuyên qua khu sân chơi, trải qua ánh đèn lãng mạn mộng ảo, chung quanh vang vọng giai điệu vui vẻ nhẹ nhàng, trời đất tựa hồ đều giống như hòa tan trong bầu không khí ấm áp này.

Đi ra khỏi sân chơi, Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên ôm lên xe của anh.

Vừa lên xe, Giang Nguyệt liền nói với Tiêu Kỳ Nhiên xin nước uống.

Tiêu Kỳ Nhiên lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh trên xe, đưa cho cô.

Giang Nguyệt uống từng ngụm, nước khoáng vừa mới lấy từ trong tủ lạnh rất lạnh, theo cổ họng một đường trượt xuống, cảm giác khô nóng và khát nước vừa rồi đều bị dập tắt.

Cô nhanh chóng uống xong một chai rồi hỏi: “Còn nữa không?”

“Còn.”

Tiêu Kỳ Nhiên đương nhiên biết vì sao cơ thể Giang Nguyệt thiếu nước, nâng khóe môi lên, ngữ khí không nhanh không chậm cố ý hỏi:

“Sao lại khát nước như vậy?”

Giang Nguyệt mặt đỏ bừng, phẫn nộ bất bình buông nước trong tay xuống, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm anh, nửa là oán hận, nửa là kiều mị.

Một cái liếc mắt kia, thật sự là trừng đến độ khiến cho con người ta mất bình tĩnh.

Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy ngón tay Giang Nguyệt, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay cô: “Ngồi lại đây.”

Cô thực sự ngồi quá xa anh.

Giang Nguyệt nghe lời dịch chuyển lại gần, nhưng chung quy vẫn duy trì khoảng cách với Tiêu Kỳ Nhiên.

Hận không thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông.

“Làm sao lại để đến nỗi không có chỗ quay chụp cho đoạn quảng cáo ngắn như vậy?” Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng hỏi:

“Bọn cô đến Hoa Thành cũng được một khoảng thời gian rồi, chút năng lực này cũng không có?”

“Đã hẹn trước phòng studio, nhưng bị người ta chiếm.” Giang Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, trả lời rất mơ hồ, không trực tiếp nói nguyên nhân.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Bị bắt nạt?”

Giang Nguyệt mím môi, không biết Tiêu Kỳ Nhiên là giả vờ không biết, hay thật sự không biết:

“Xem là như vậy, đối phương có vẻ cố ý kéo dài thời gian.”

“Tên gì?” Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói hai chữ này, âm thanh rõ ràng trầm xuống.

Giang Nguyệt nhìn bộ dáng lạnh lùng muốn tìm người tính sổ của anh, chỉ cảm thấy buồn cười:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi