Chương 502
Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh khẽ chạm vào cổ cô, đôi môi mỏng như có như không lướt qua da thịt cô.
Đó là một sự trêu chọc mà chỉ có hai người có thể hiểu được.
Cơ thể Giang Nguyệt căng thẳng.
Thấy được phản ứng của cô, người đàn ông vui vẻ nhếch môi, không khỏi nở nụ cười: “Mười phút nữa tôi sẽ quay lại.”
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên ra khỏi phòng, Bạch Hạc cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài: “Di Di, tớ đi nói với anh họ tớ mấy câu, cậu ở trong phòng chờ tớ nhé.”
Nói xong, Bạch Hạc vội vàng đuổi theo Tiêu Kỳ Nhiên.
Hai người rời khỏi phòng nhưng cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí đánh bài, Đoàn Dật Bác vừa xáo bài vừa phàn nàn:
“A Nghiên đánh bài cũng không chuyên tâm, cứ nhìn phụ nữ hoài.”
Khó trách vừa rồi Giang Nguyệt luôn cảm giác có một ánh mắt nhìn mình, thì ra không phải ảo giác.
Là Tiêu Kỳ Nhiên luôn nhìn cô?
Tại sao anh lại nhìn cô, chẳng lẽ là lo lắng cô không đối phó được với Bạch Hạc mà lâm vào tình cảnh khó xử sao?
Không đợi Giang Nguyệt suy nghĩ quá nhiều, Đoàn Dật Bác đã nhắc nhở cô: “Đến lúc cô ra bài rồi.”
“Ồ, được rồi.”
…
Bên ngoài phòng riêng.
Tân Hải là địa bàn của Đoàn Dật Bác, nơi này tấc đất tấc vàng, người đến đây đều là nhà giàu mới nổi, tính riêng tư rất tốt, không ai chú ý đến họ.
Tiêu Kỳ Nhiên đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa sổ ở cuối tầng một, từ từ lấy ra một bao thuốc lá.
Anh nhắm chừng thời gian.
Có lẽ sau hai điếu thuốc, Đoàn Dật Bác sẽ chơi chán, nếu may mắn, nói không chừng Giang Nguyệt có thể thắng không ít tiền.
Tất nhiên, vận may của cô vẫn luôn tệ.
Nhất là khi tiêu tiền của anh, cứ như thể cô đang tính tiêu hết tài sản của anh.
Không ai tin cô không phải là đang cố ý, nhân cơ hội để trả thù.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi nhếch môi, trên mặt mang chứa ý cười nhàn nhạt, điếu thuốc trong tay từ từ cháy, không chút vội vàng.
Đúng lúc này, Bạch Hạc đuổi tới nơi.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Bạch Hạc đang đi tới.