TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

687

Giang Nguyệt chỉ cười lắc đầu: “Em là diễn viên chuyên nghiệp xuất thân từ khoa kịch, chị chỉ biết một chút kỹ thuật ngoài lề, có thể giúp được em là vinh hạnh của chị”

“Sau này ở đoàn kịch nói, còn phải nhờ các vị chỉ giáo nhiều hơn.”

Mấy ngày sau đó, Giang Nguyệt đều học tập chuyên sâu ở đoàn kịch nói. Trong đoàn sắp xếp cho cô một số tiết mục đơn giản, độ khó lúc mới bắt đầu cũng không cao lắm.

Tuy rằng đều là những vai nhỏ, có nhân vật thậm chí ngay cả tên cũng không có, nhưng cô cũng diễn rất nghiêm túc, thái độ nghiêm khắc khiến một số diễn viên khác thỉnh thoảng ghé ngang cũng nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ.

Ngắn ngủi nửa tháng, phong cách của đoàn kịch nói cũng thay đổi không ít.

Ban đầu, đoàn kịch này chính là được Thịnh Sóc Thành tự tay nuôi dưỡng, cho nên các vở diễn đương nhiên không thể thiếu, mọi người tùy tiện vỗ vỗ cũng có thể giành được sự khen ngợi của cả hội trường, nhưng sau này dần dần mất đi một ít nhiệt tình.

Mà sự xuất hiện của Giang Nguyệt, một lần nữa rót thêm sức sống mới vào đoàn kịch nói, mọi người cũng hăng hái hơn trước.

Cuộc sống trôi qua rất nhanh, Giang Nguyệt vẫn luôn cố gắng trau dồi kỹ năng. Với tài năng thiên phú của mình, cô rất nhanh đã được giao cho một vai diễn chính thức trong buổi biểu diễn chuyên nghiệp đầu tiên, buổi diễn sẽ sớm được diễn ra.

Chạng vạng tối hôm đó, Giang Nguyệt cuối cùng cũng luyện tập xong một lần cuối nội dung kịch bản, khi cô đang muốn bắt xe về nhà, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy Trần Tư Tề đang đứng ở đó chờ cô.

Hôm nay Trần Tư Tề mặc một bộ quần áo giản dị màu sáng, cả người rất thân thiết, vẫy vẫy tay với Giang Nguyệt, ý bảo cô lại đây.

Chần chừ một lát, Giang Nguyệt vẫn đi về phía anh ta.

“Gần đây thế nào?” Giọng nói của Trần Tư Tề rất sảng khoái, cười hỏi cô.

Trời đã vào hoàng hôn, Giang Nguyệt mặc quần jean ngắn, còn có một chiếc áo thun trắng rộng rãi đơn giản, trên mặt là lớp trang điểm sân khấu chưa tẩy đi, thoạt nhìn có chút không quen mắt.

“Làm diễn viên kịch nói, mỗi ngày đều rất vui vẻ.” Giang Nguyệt mím môi, hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

Giang Nguyệt đáp ứng.

Trần Tư Tề dẫn cô đến nhà hàng, lúc cô đi vào nhân viên cửa hàng chú ý tới lớp trang điểm sân khấu trên mặt cô, trong mắt không khỏi toát ra sự kinh ngạc.

“Có phải rất đẹp không?”

Giang Nguyệt chú ý tới ánh mắt của cô ấy, tự tin cười với cô, lời nói hành động cử chỉ đều tự nhiên thoải mái, cũng không còn cảm giác khó chịu khi bị người ta nhìn chằm chằm.

Giang Nguyệt trời sinh kiêu ngạo, tự nhiên sẽ không còn sợ hãi ánh mắt người khác nữa.

Nghe Giang Nguyệt hỏi mình, người phục vụ ngay lập tức mỉm cười và gật đầu: “Rất đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy lớp trang điểm sân khấu dưới ánh đèn bình thường, hóa ra là khoa trương như vậy.”

“Chiếu rọi dưới ánh sáng mạnh, bộ dáng nhìn thấy trong mắt mọi người xác thực sẽ khác với bộ dáng chân thật.” Giang Nguyệt trả lời nghi hoặc của cô: “Bây giờ chúng ta đi gọi món ăn đi.”

Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Giang Nguyệt mới hỏi Trần Tư Tề: “Anh tới tìm tôi, hẳn là muốn nói chuyện lần trước, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi