TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 70

Đến chạng vạng, trợ lý nhỏ nói có người chờ cô ở cổng công ty, nói tìm cô có việc gấp.

Giang Nguyệt nghi hoặc, nhưng vẫn xuống lầu nhìn một chút.

Khi nhìn thấy bóng dáng lén lút của Giang Dự lảng vảng trước cửa công ty, trong lòng Giang Nguyệt lập tức căng thẳng.

Gần như đồng thời, cô lắc mình trốn sau cây xanh ở cửa lớn, xác định đối phương không phát hiện mình, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Dự.

“Giang Dự, em đến công ty chị làm gì?” Cô che điện thoại, giọng nói rất thấp: “Có chuyện gì trong điện thoại không nói được sao?”

Ngữ khí Giang Dự nóng nảy, giọng điệu gấp gápt: “Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, bảy trăm triệu kia tôi không rút ra được. Tôi lấy tiền đâu trả nợ bây giờ?”

Đóng băng thẻ ngân hàng?

Giang Nguyệt kinh ngạc, còn chưa nghĩ ra dụng ý Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì Giang Dự đã nhìn thấy chỗ cô đang trốn. Hắn lập tức chạy vọt tới.

Giang Dự dùng sức kéo cánh tay của Giang Nguyệt, vẻ mặt nóng vội: “Giang Nguyệt, có phải chị chọc Tiêu Kỳ Nhiên mất hứng không?”

Thấy mình bị phát hiện, Giang Nguyệt cắn cắn môi, dùng sức hất tay Giang Dự ra, sắc mặt lạnh lùng:

“Chị không biết. Em đi mà hỏi hắn đi!”

Nói xong, liền chuẩn bị xoay người bỏ chạy.

Nhưng Giang Dự không thể để cô đi, hắn ta rất khỏe, gắt gao túm lấy cánh tay cô, tức giận nói:

“Giang Nguyệt, chị muốn gi3t chết tôi à? Có phải chị bảo Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng thẻ của tôi không?”

Cảm giác đau đớn trên cánh tay truyền đến, Giang Nguyệt giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được.

Cô đang rất lo lắng, lo rằng sẽ bị người khác nhìn thấy, trong giọng nói mang theo tức giận:

“Nếu em còn không buông tay, chị sẽ tự tay tống em vào tù đó!”

“Chị là con khốn! Tôi liền biết ngay chị không phải là loại tốt đẹp gì…”

Sắc mặt Giang Dự lập tức trở nên dữ tợn, đưa tay định tát vào mặt Giang Nguyệt.

Đúng lúc này, bàn tay đang vung lên cao của Giang dự bị người ta giữ lại, một giọng nói ấm áp dễ nghe vang lên:

“Công khai bắt nạt phụ nữ như vậy, cũng không biết xấu hổ sao?”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tống Du, trong lòng liền có chút bối rối.

Cô có lòng tự trọng cao, không muốn bị người khác nhìn thấy mình chật vật như vậy.

“Liên quan gì đến anh?”

Giang Dự đánh giá Tống Du từ trên xuống dưới, ngữ khí rất khinh thường:

“Giang Nguyệt là chị tôi, chuyện riêng của nhà chúng tôi ai mượn anh xen vào?”

Tống Du mặt không đổi sắc nói: “Chuyện nhà các người tôi không xen vào. Nhưng động thủ đả thương người là vi phạm pháp luật, tôi có thể báo cảnh sát bắt cậu.”

Sắc mặt Giang Dự lập tức trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nguyệt một cái, rồi liền chạy trốn khỏi nơi này.

Giang Nguyệt nhìn bóng lưng chạy đi của Giang Dự, lại nghĩ đến việc hắn nói thẻ ngân hàng bị đóng băng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi