TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 701

Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại.

“Tôi vẫn cho rằng là anh đột nhiên xuất hiện lòng từ bi. Nhưng khi nhìn thấy Ngu tiểu thư tôi mới biết được đây là vận may của mình.”

“May mắn của tôi là cùng cô ấy có vài phần giống nhau, mới có thể chen vào một khoảng trống giữa tình yêu vĩ đại của hai người.”

Tiêu Kỳ Nhiên lắng nghe, ngón tay lơ đãng dùng sức, xương cốt phát ra tiếng vang, bởi vì dùng sức quá mức mà lộ ra gân xanh.

“Cảm ơn sự xuất hiện của cô ấy, cho tôi biết tôi đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một sự thay thế ngắn ngủi mà thôi.”

Giang Nguyệt chống đỡ đứng trên mặt đất, mắt cá chân đau nhức đã không còn mãnh liệt như trước. Cô thử dùng sức, miễn cưỡng có thể đi lại, cô kiên trì đi theo hướng ngược lại với Tiêu Kỳ Nhiên hai bước.

Muốn vẽ ra một ranh giới rõ ràng với hắn ta.

Chỉ với mấy động tác như vậy, sống lưng Giang Nguyệt đã đổ đầy mồ hôi.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh hỏi, trong giọng nói không có chút ấm áp: “Vì sao lúc trước không nói?”

“Nói cái gì? Nói tôi yêu anh sao?”

Giang Nguyệt dừng bước, cũng không giơ tay lau nước mắt, cứ như vậy nhìn hắn, cười rơi nước mắt:

“Tôi lo lắng sau khi tôi nói, tôi sẽ ở chỗ anh đến một chút tôn nghiêm cũng không còn.”

“Khi nuôi một con chim hoàng yến, anh có cần chim hoàng yến đối với chủ nhân nảy sinh tình cảm vượt quá quy củ không? Không cần!”

Cô nói xong, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

Tình yêu không cần thiết là một gánh nặng!

Giang Nguyệt xoay người rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không gọi cô lại.

Anh chỉ đứng ở phía sau cô, chứng kiến cô chậm rãi mà dứt khoát rời đi, trầm mặc suy nghĩ vài giây, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chút quen thuộc…

Về cuộc đối thoại tối hôm qua với Ngu Vãn, Tiêu Kỳ Nhiên đã không còn nhớ rõ.

Anh không bao giờ để ý quá nhiều đến những người và những thứ mà hắn không quan tâm.

Nhưng anh nhạy cảm nhận ra, tối hôm qua Ngu Vãn, còn có Giang Nguyệt hôm nay, hai người đều không hẹn mà cùng nhắc tới cùng một từ – thay thế.

Ngu Vãn cho rằng Giang Nguyệt là người thay thế cho cô ta, tạm thời có thể coi như là cô ta tự mình đa tình đi.

Nhưng tại sao Giang Nguyệt cũng lại cảm thấy như vậy?

Đôi mắt của người đàn ông càng lúc càng trở nên u tối.

Kết thúc một ngày diễn tập, Giang Nguyệt cùng các thành viên khác của đoàn kịch nói chào tạm biệt.

Trước khi rời đi, mọi người dặn dò cô gần đây phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bị thương lần nữa, Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu cảm ơn.

Ngay khi cô vừa bắt taxi trở về, liền nhận được điện thoại của chị Trần: “Nguyệt Nguyệt, Tiểu Diệp bị tai nạn giao thông.”

Trái tim của Giang Nguyệt đột nhiên dân thẳng đến cổ họng. Cô ngay lập tức yêu cầu tài xế quay đầu và lái xe thẳng đến bệnh viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi