Chương 754
Cuối cùng hắn hít vào một hơi thật sâu, ngay cả vui mừng vừa rồi cũng trở nên yên tĩnh.
Không phải Giang Nguyệt!
Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời mất đi hứng thú, cúi đầu không có dự định tiến thêm một bước, chỉ đứng lại tại chỗ, trong tay lấy bật lửa, châm thuốc.
Ánh lửa chập chờn rồi tắt trong lòng bàn tay, bóng người của hắn chợt hiện ra rồi biến mất.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng nó rất rõ ràng vào ban đêm.
Người phụ nữ ở cửa xoay người, lúc nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt cô ấy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lấy lại bình tĩnh:
“A Nhiên, chúc mừng sinh nhật.”
Tiêu Kỳ Nhiên không trả lời, mà chỉ châm một điếu thuốc, khói bốc lên trong không khí lạnh, tay áo sơ mi của hắn cũng nhiễm đầy mùi thuốc lá.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới bộ quần áo mình vừa mới thay, trái tim cảm thấy trống rỗng.
Thấy hắn không nhúc nhích, Ngu Vãn cất chân đi về phía hắn, thanh âm dịu dàng nhẵn nhụi: “Em nhớ không lầm, hôm nay là sinh nhật của anh đúng không?”
Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, trong giọng nói không có quá nhiều cảm xúc:
“Cô không cần phải đặc biệt tới đây, tôi chưa từng tổ chức qua sinh nhật.”
“Em biết trước đây anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.” Ngu Vãn đã quen với sự lạnh nhạt của hắn, chỉ từng bước tới gần hắn, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm:
“Nhưng mà, hiện tại không giống trước kia mà.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô ta một cái, thanh âm trầm thấp: “Không có gì khác biệt.”
Thái độ với cô ta bây giờ cũng không khác trước là bao.
“Em không tin.” Ngu Vãn nở nụ cười, trìu mến nhìn hắn: “A Nhiên, con người đều sẽ thay đổi, huống chi là đã qua bốn năm thời gian.”
Bốn năm có thể thay đổi thứ gì? Thật sự là quá nhiều.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên ý vị thâm trường, cũng không phải bởi vì thâm ý trong lời nói của cô, mà là vì câu ‘Mọi người đều sẽ thay đổi’.
Vậy Giang Nguyệt sẽ thay đổi sao?
Anh nhớ tới cảnh cô khoác tay Trần Tư Tề. Cô đi theo Kiều Cẩn Nhuận lên lầu, còn kéo rèm cửa sổ. Cô đóng cửa sổ một cách lạnh lùng trong đêm mưa.
Trong lúc không chút ý, tàn thuốc rơi trên ngón tay, nóng như thiêu như đốt.
“Cô đã kết hôn rồi, Ngu Vãn.” Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi suy nghĩ, nhìn Ngu Vãn.
“Em muốn nói rằng em đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi và em đã ly hôn, A Nhiên.”
Ngu Vãn vuốt tóc một cái: “Khi đó em còn trẻ không hiểu chuyện, làm chuyện gì cũng đều tự cho là chính xác. Nếu như tình cảm của em vào thời điểm đó là vững chắc hơn một chút, hướng đi bây giờ sẽ trở nên khác nhau, phải không?”
Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn Ngu Vãn, giọng nói không hề có cảm xúc: “Ngu Vãn, chúng ta đã sớm kết thúc.”
“Kết thúc cũng có thể tái hợp lại.”
“Không cần thiết.” Hắn hít một hơi thuốc và phun ra một làn khói rất nhạt: “Huống chi, tôi không có ý nghĩ này.”