TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 793

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy buồn cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tôi đáng bị như vậy, là lỗi của tôi, tôi tự phê bình, được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên ngoan ngoãn và nghe lời như chú chó tha được mồi lớn, nhưng thái độ của anh ấy thay đổi rất nhiều làm cho người khác cũng khó nhận ra Tiêu Kỳ Nhiên của lúc trước.

Giang Nguyệt sững sờ gật đầu, cô chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ cần bây giờ cô mềm lòng một chút thì sẽ hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

Trong nháy mắt, cô thật muốn mơ hồ chìm đắm trong sự ôn nhu này, không truy cứu những thứ nhỏ nhặt khác, có thể mơ hồ là tốt nhất.

“Em nói cho tôi biết, em còn muốn tôi chờ bao lâu nữa?” Anh gạt mái tóc dài bên cạnh khuôn mặt của cô, muốn nhìn rõ mắt cô:

“Cho tôi một thời gian cụ thể là được, bất kể là dài hay ngắn.”

Giọng điệu thành thạo đối với mọi thứ của Tiêu Kỳ Nhiên khiến Giang Nguyệt tỉnh lại một chút từ giấc mộng của mình.

Cô vừa định mở miệng thì điện thoại trong túi vang lên.

“Nguyệt Nguyệt, em đi đâu vậy?” Chị Trần ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi cô: “Có muốn chị đến đón em không?”

“Không, em đã đến dưới nhà rồi.” Giang Nguyệt hắng giọng, giọng nói khàn khàn theo cảm xúc:

“Em lên ngay đây.”

“Giọng mũi nặng quá, em mắc mưa à?” Chị Trần cảm thấy có gì đó không ổn: “Chị nấu chút canh gừng cho em làm ấm, một lát nữa về Tĩnh Nghi sẽ mở cửa cho em.”

Giang Nguyệt xấu hổ muốn chết.

Giang Nguyệt còn chưa kịp giải thích, điện thoại đã bị người đàn ông lấy đi rồi cúp máy, anh cười cười nhìn cô, ra vẻ hiểu biết hỏi:

“Giọng mũi sao lại nặng như vậy, em thật sự bị cảm sao?”

Cô tức giận nhìn chằm chằm anh.

“Tôi phải về đây.” Giang Nguyệt che mặt, hai bên tai nóng đỏ như lửa đốt, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

“Em còn chưa trả lời.” Tiêu Kỳ Nhiên không còn ôm lấy Giang Nguyệt nữa mà chuyển sang nắm lấy cổ tay cô:

“Giang Nguyệt, rốt cuộc em suy nghĩ như thế nào? Đã quyết định khi nào sẽ giải hòa với tôi chưa?”

Anh hỏi một cách rất thoải mái, ung dung như thể anh đã chắc chắn về câu trả lời mà cô sẽ đưa ra.

Giang Nguyệt trầm mặc vài giây.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao khi Tiêu Kỳ Nhiên trịnh trọng nói ra những lời lãng mạn đó, ngoại trừ cảm thấy vui sướng, đáy lòng cô còn có một loại cảm giác hoảng loạn bất an không thể tả.

Giống như bước trên mây, tuy mềm mại nhưng nếu không cẩn thận liền có thể rơi xuống.

“Cho nên, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý ở cùng với anh, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, phải không?”

“Không phải sao?” Tiêu Kỳ Nhiên cong môi, còn chưa ý thức được vấn đề: “Chẳng lẽ tình huống hiện tại còn có người thích hợp hơn tôi sao?”

“Tiêu Kỳ Nhiên.” Giang Nguyệt trừng mắt nhìn đối phương, gọi tên anh:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi