TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 864

Anh ta thẳng lưng, nghiêm túc cảnh cáo: “Xin hãy tôn trọng Giang Nguyệt.”

“Vừa rồi anh cũng đã tôn trọng cô ấy đó à?” Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, ngậm một điếu thuốc vào miệng, bật lửa vừa đốt lên liền rít một hơi, nhả khói ra:

“Lúc anh không biết chân tướng, bừa bãi vu khống cô ấy. Sao lúc đó không nói tôn trọng cô ấy?”

Lục Triển Ti á khẩu không nói nên lời.

Suy nghĩ một chút, anh ta lại nói: “Tôi sẽ gặp và xin lỗi cô ấy vì chuyện vừa rồi.”

Mặt của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn vô cảm như cũ: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ tha thứ cho anh sao? Lúc nói ra miệng, sao không nghĩ tới hậu quả?”

Lời nói của anh vẫn không chút lưu tình: “Anh là tiền bối mà Giang Nguyệt kính trọng, là đàn anh trong ngành của cô ấy. Anh có bao giờ nghĩ đến lời của mình sẽ có bao nhiêu tổn thương đối với cô ấy không?”

Mấy câu này khiến Lục Triển Ti không còn mặt mũi đối mặt với Giang Nguyệt.

Tiêu Kỳ Nhiên không phải cất công quay lại đây để thuyết giảng cho Lục Triển Ti, hắn đi vào lấy âu phục đi ra rồi mới chậm rãi nói:

“Nhưng có một câu anh nói đúng, tôi ra tay hỗ trợ, đúng thật là chỉ vì Giang Nguyệt.”

Lục Triển Ti ngẩn ra.

“Nhưng không giống như anh đã nghĩ!” Khi nói ra lời này, Tiêu Kỳ Nhiên không còn cảm giác cao siêu và xa cách nữa, giọng điệu rất thẳng thắn: “Tôi chỉ muốn cô ấy được vui vẻ.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, vội vàng rời đi.

Khi anh ra đến ven đường, Giang Nguyệt vẫn còn ngồi xổm ở trước cửa khách sạn đếm xe. Cô nhìn từng chiếc xe chạy nhanh qua trước mặt mình, lâm vào trạng thái ngẩn người.

Cô cũng không phải cố ý chờ Tiêu Kỳ Nhiên, mà là bởi vì giờ này là giờ cao điểm, bắt taxi cần phải chờ lâu.

“Còn chưa đi?”

Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, ngồi xổm xuống theo Giang Nguyệt, hỏi cô có lạnh không.

Giang Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái, rồi lại không coi ai tiếp tục đếm xe.

Bị anh cắt ngang như vậy, cô cũng quên mình đã đếm đến bao nhiêu rồi.

“Đứng lên đi, tôi đưa em về.” Anh cúi người lại gần, ngữ khí bình thản, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.

Giang Nguyệt vẫn bất động, vì thế Tiêu Kỳ Nhiên đưa tay kéo tay cô, lại bị cô né đi.

Giang Nguyệt đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói: “Vừa rồi ở trên bàn ăn anh cũng đã thấy, bọn họ cho rằng tôi là ‘anh hùng cống hiến’, vì bộ phim được chiếu mà không từ thủ đoạn.”

Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên ngưng trọng, sau đó đơn giản trả lời: “Em không có.”

“Có đôi khi sự thật không quan trọng như vậy.” Giang Nguyệt hời hợt trả lời: “Anh có thể bịt miệng bọn họ, khiến bọn họ không nói như vậy. Nhưng anh có thể thay đổi bộ não của bọn họ, để cho bọn họ không nghĩ như vậy nữa sao?”

Cô vỗ vỗ đầu gối, đứng lên, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên đang theo cô đứng lên: “Anh đưa cho tôi một cái áo khoác, bọn họ cũng có thể thỏa sức tưởng tượng.”

“Đối với hầu hết mọi người, tôi có thể có tài nguyên tốt, phát ngôn tốt, hợp đồng hợp tác tốt, không phải vì con người tôi tài giỏi xuất sắc gì, mà là tôi ở một phương diện nào đó có ‘chỗ hơn người’.”

Dưới ánh đèn đường, cô đang mỉm cười, nhưng trong đáy mắt có thể thấy rõ sự mất mát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi