TIỂU TRÚC YÊU

Trúc yêu ngẩng đầu.

Trên đỉnh đầu, sương mù đen thẳm tản đi từ lâu, ánh sáng mặt trời chiếu lên núi Quy Ma, ấm áp giống như những địa phương khác.

Y nhớ tới giọt nước mắt kia.

Thời điểm bọn họ gào thét lẫn nhau, đêm qua bên trong sương mùi tối tăm tràn ngập khủng bố, có một giọt lệ rơi vào trên mặt y.

Ma vật, sẽ rơi lệ sao?

Trúc yêu cười khổ, mỏi mệt ngồi dưới tàng cây, bắt đầu thổi sáo.

Một khúc Trường Dạ Vĩnh Huy lạnh lẽo vắng vẻ. Dưới ánh mặt trời, giai điệu cũng thấm vào một chút nhu hòa long lanh, chim chóc trên núi từ trên cành thò đầu ra, tò mò lắc đầu vui vẻ.

Một khúc chưa xong, Trúc yêu thấy được một tia sương mù đen đen mỏng manh.

Sợi sương mù như ẩn như hiện ở trong bụi cỏ. Bởi vì quá mức mỏng manh tinh tế, nếu không nhìn kỹ cơ hồ không nhìn thấy.

Trúc yêu dừng ca khúc lại, đứng dậy khấp khễnh đi tới chỗ sợi sương mù kia.

Sợi sương mù nhận ra mình bị phát hiện, nhất thời thu về trong bụi cỏ.

Trúc yêu tức giận, nghẹn ngào gọi: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Y lảo đảo vọt vào trong bụi cỏ, sợi sương mù kia cũng càng chạy càng nhanh.

Mông Trúc yêu vẫn còn đau, dưới chân thì mềm nhũn, cứ thế ngã một trận vào trong rừng sâu, cái trán nặng nề đập vào trên tảng đá.

Trúc yêu dựa vào cơn đau này, tùy ý nước mắt trong mắt rơi xuống, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Ngươi có thể có một ngày không vô liêm sỉ như thế hay không…”

Sương mù đen thẳm tràn ra từ trong rừng sâu, đỡ Trúc yêu dậy từ trên mặt đất.

Ở nơi không gần không xa, vang lên âm thanh âm trầm của Tâm ma: “Ngươi đi đi.”

Trúc yêu nói: “Ngươi cho rằng ta tới nơi này là vì cái gì?”

Tâm ma trầm mặc một lát, buồn buồn nói: “Ta trả đứa nhỏ lại cho ngươi. Hiện tại nó đang chơi đùa với con tiểu yêu tinh kia ở dưới chân núi đấy.”

Trúc yêu cũng trầm mặc.

Núi Quy Ma, một đoàn sương mù đen thẳm lúng túng bay tới bay lui dưới ánh mặt trời.

Trúc yêu nói: “Tạ Kiếm Nhai…”

Tâm ma giận: “Ta không phải Tạ Kiếm Nhai!”

Trúc yêu cũng giận: “Được! Ngươi không phải! Vậy tại sao ngươi… tại sao muốn đối với ta… như vậy…”

Tâm ma nói: “Ta thấy dung mạo ngươi dễ nhìn, liền tùy tiện đè thôi, ngươi chớ để ở trong lòng.”

Cả giận Trúc yêu cũng không giận nổi.

Y ngơ ngác nhìn đoàn sương mù kia, một lúc lâu, cười khổ: “Vậy tốt nhất đời này ngươi cũng không cần gặp lại ta!”

Trúc yêu lau đi nước mắt trên khóe mắt, quay người mà đi.

Tâm ma cuống lên: “Không cho đi!”

Ma khí điên cuồng quấn lấy y, trói Trúc yêu lại quấn vào trên cây.

Trúc yêu bị ghìm đau đớn, nghẹn ngào mắng: “Ngươi vô liêm sỉ!”

Tâm ma rống: “Ta sẽ không trở về cùng ngươi để hợp thể với tên đạo sĩ hỗn trướng kia, cũng không cho ngươi đi!”

Hắn chán ghét tên đạo sĩ đàng hoàng trang nghiêm kia. Thanh Diễn là của hắn, từ đầu chính là của hắn!

Một tiên một ma giằng co ở núi Quy Ma. Bỗng nhiên trên trời giáng xuống một đường khí chính đạo mạnh mẽ, bất ngờ bổ bay hơn phân nửa sương mù.

Trúc yêu nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc của Tâm ma, chạy như bay đến phương hướng của Tâm ma.

Sương mù tối tăm tản ra, dần dần lộ ra thân ảnh Tâm ma.

Một con gấu trúc to mọng ngồi ở trên tảng đá, nghiêm trang mặc một thân quần áo đen như mực.

Thần chí Trúc yêu hoảng hốt nghĩ.

Được rồi, ít nhất y cũng biết vì sao tối hôm qua kê của Tâm ma lại bỗng nhiên biến lớn như vậy.

Ánh mắt Trúc yêu quá phức tạp.

Tâm ma thẹn quá hóa giận: “Ngươi còn nhìn!”

Trúc yêu ngửa đầu.

Sư phụ Đạo trưởng với bạch y tung bay từ trên trời giáng xuống, phất trần trong tay thu vào trong lòng: “Vô Lượng Thọ Phật.”

Tâm ma kéo thân thể to mọng, loạng choà loạng choạng bất đắc dĩ leo xuống từ trên tảng đá, vụng về khom người, kéo dài cổ họng gọi: “Sư phụ —— “

Được rồi, ta một chút cũng không mắc cười đâu:)))

Sư phụ nhịn cười, vung phất trần lên, biến Tâm ma lại thành dáng dấp anh tuấn cao to âm lãnh ngọc thụ lâm phong.

Tâm ma thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nói: “Đa tạ sư phụ.”

Trúc yêu có cảm giác ngổn ngang khi nhìn dáng dấp cao thẳng oai hùng của Tâm ma. Hình ảnh con gấu trúc to mọng tròn vo kia còn ở trong đầu chưa có tản đi.

Sư phụ ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi tới núi Quy Ma đã nhiều ngày, vì sao còn không chịu trở lại?”

Tâm ma quay đầu lại liếc mắt nhìn Trúc yêu một cái, nói: “Sư phụ, ta muốn lưu lại núi Quy Ma.”

Sư phụ nhíu mày: “Ồ?”

Tâm ma khẽ cắn răng, bỗng nhiên cong gối quỳ xuống: “Sư phụ, ta hối hận rồi.”

Trúc yêu tiến lên một bước: “Đến cùng xảy ra chuyện gì?”

Sư phụ liếc mắt nhìn Tâm ma quỳ trên mặt đất, kể một câu chuyện cho Trúc yêu.

Ba ngàn năm trước, đất và nước mới được hình thành, tiên giới còn chưa có định ra quy củ vượt kiếp khó khăn để lên tu vi. Nếu như yêu vật thế gian muốn trở thành tiên, cũng chỉ có một biện pháp:

Tu vô tình đạo.

Yêu vật trời sinh thất tình lục dục dồi dào, so với người càng khó chặt đứt tình căn, vì vậy tiến hành tu hành cũng đặc biệt khổ cực.

Để thành tiên, trước tiên cần phải tu luyện ra một nhân cách phân liệt, phòng ngừa khả năng hắn vì thất tình lục dục dẫn đến tổn hại tu vi trong một khắc, sớm ngăn cản hắn.

Trúc yêu ngơ ngác nhìn sư phụ, nửa ngày nói không ra lời.

Tâm ma biệt nữu ngồi ở trên tảng đá đón gió, bày ra một tư thế bạo ngược ngang tàn, không nhịn được nói: “Biết chưa, ta mới là nguyên chủ.”

Sư phụ nói: “Kỳ thực không phải.”

Sư phụ nói: “Ngày xưa Kiếm Nhai đến môn hạ ta cầu đạo, đang tu hành đến bình cảnh, một nửa là tâm đ*o, một nửa là yêu hồn. Hắn thống khổ bất kham cầu ta điểm hóa, ta khuyên hắn làm theo tự nhiên, hắn không chịu, chính mình phong ấn yêu hồn ở nơi sâu xa trong tâm hồn, không bao giờ chịu thả ra.”

Tâm ma thấp giọng nói: “Ta hối hận rồi.”

Sư phụ nói: “Vậy vì sao ngươi không chịu trở lại đối mặt với tâm đ*o của ngươi?”

Tâm ma nói: “Ta và hắn, nhìn nhau không vừa mắt, cả hai không gặp là tốt nhất.”

Sư phụ hỏi: “Vậy Thanh Diễn thì sao? Ngươi kêu y làm sao giải quyết?”

Tâm ma há há mồm, nói không ra lời, bộ dạng anh tuấn hung hăng cúi đầu cụp tai, càng giống như một con gấu trúc oan ức lóng ngóng.

……………………………………………

Trong nhà ở thành Diên Châu, Trương viên ngoại nhà cách vách đang đưa tới hai cái hổ tiên. (*dương v*t của hổ)

Đạo trưởng hóa thành nữ tử ôn ôn nhu nhu nhận lấy, đáp lễ Trương viên ngoại bằng một vò rượu gân long.

Trương viên ngoại mang theo rượu vừa ra cửa, lại nhìn thấy Thẩm thiếu gia mang thê tử đang từ đầu phố đi tới đây.

Trương viên ngoại trợn mắt lên, một phút chốc nhìn đầu phố một phút chốc nhìn đại môn Thẩm gia.

Này này này này này này???

Thẩm thiếu gia mang theo thê tử ôn nhu xấu hổ của y cưỡi ngựa tới đây, cười tủm tỉm chào hỏi: “Trương đại ca.”

Đầu óc Trương viên ngoại mơ hồ: “Vừa nãy… Vừa nãy đệ muội không phải đang ở nhà sao?”

Sắc mặt Trúc yêu liền xanh, cuống quít giải thích: “Đây là muội muội của thê tử, mới từ kinh thành tới.”

Tâm ma ngồi trên lưng ngựa, mặt không thay đổi gật gật đầu.

Đầu óc Trương viên ngoại đang kéo dài, thuận miệng nói: “Thực sự là phong hoa khác nhau, tuyệt sắc song xu.” (* Song xu: Hai thiếu nữ đẹp)

Mặt Tâm ma nhất thời trở nên đen hơn so với quần áo: “Hắn đẹp hơn ta?”

Vừa dứt lời, Tâm ma liền hận không thể dùng một móng vuốt cào mình chết.

Hắn lại nói hưu nói vượn cái gì a!

Gương mặt anh tuấn hàm hậu của Trương viên ngoại kinh ngạc ngốc trệ một chút, nhưng hắn lập tức đổi thành một nụ cười ngầm hiểu ý: “Thẩm lão đệ, ta hiểu, ta hiểu. Không quấy rầy, qua mấy ngày lại cùng nhau tụ họp uống chén rượu một chút a!”

Lời còn chưa dứt, thân thể cao to cường tráng của Trương viên ngoại đã linh hoạt chui vào trong sân mình.

Tâm ma nghiêm mặt hỏi Trúc yêu: “Ngươi không phải nói hắn cũng biến thành dáng vẻ này sao?”

Trúc yêu đau đầu đỡ trán: “Trương đại ca nói mấy lời khách khí thôi, ngươi tiếp miệng làm gì.”

Nhóc con trong lồng ngực Tâm ma mờ mịt nháy mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì thú vị.

Trúc yêu thở dài: “Không nghĩ tới sẽ ở cửa đụng Trương đại ca, lần này tốt rồi, ta nên giải thích chuyện đón em vợ đến nhà ở như thế nào đây?”

Tâm ma trầm mặc một lát, nói: “Ngươi không cần giải thích, tự hắn đã có ý nghĩ.”

Tiến vào trong nhà, Tâm ma lập tức biến trở về thân nam tử, móc nhi tử từ trong tay áo ra, nắm sau gáy để dưới đất.

Cái đứa nhỏ nhất này đã từng chơi đùa cùng với các ca ca hơn trăm năm, chỉ cần một chút cũng đã nhận ra nhau, vui vui vẻ vẻ chạy vào trong đám nhóc con kia chơi.

Đạo trưởng bạch y dẫn bọn nhỏ trồng cây, gieo xuống một gốc cây trúc miêu xanh tươi.

Trúc yêu hỏi: “Trồng cái này làm cái gì?”

Đạo trưởng nhẹ nhàng nhàn nhạt mà nói: “Thế gian khói lửa quá nặng, không thể so với trong núi. Gieo một ít trúc xuống, ngươi và chúng nó thử giao hòa hợp khí lẫn nhau, có lợi cho ngươi tu hành.”

Đạo trưởng thấy được Tâm ma phía sau Trúc yêu, đồng tử chợt lạnh rất nhiều.

Tâm ma hừ lạnh một tiếng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất bắt đầu đào hầm trồng cây.

Trúc yêu đến xem mấy đứa nhỏ.

Đạo trưởng nhìn bóng lưng Trúc yêu, nhàn nhạt nói khẽ với Tâm ma: “Nếu ngươi không muốn trở về, vì sao còn phải quay về?”

Tâm ma nói: “Mấy cây trúc, giơ tay là có thể gieo xong, tại sao ngươi lại ngồi xổm ở đây đến mức thành một thân bùn hôi?”

Đạo trưởng không tiếp tục nói nữa, cắt sửa lá khô trên cây trúc.

Trúc yêu quay đầu lại, nhìn hai nam nhân một đen một trắng kia ngồi xổm ở bên tường, đang quơ xẻng nhỏ và cây kéo nhỏ bắt nạt hàng trúc kia.

Trong lòng y có chút hoảng hốt.

Chuyện này… Thật sự là một người sao?

Bọn họ còn nguyện ý biến thành một người kia một lần nữa sao?

Đêm khuya, Trúc yêu hơi mệt một chút, từ rất sớm đã nằm ở trên giường xem thoại bản.

Trương viên ngoại nhà cách vách và vợ hắn đều là người kì lạ, vơ vét không ít thoại bản độc lạ cho y mượn xem.

Tâm ma và Đạo trưởng vẫn còn trồng cây ở trong sân, cũng không biết trồng mấy cây trúc kia có bao nhiêu khó, dằn vặt một tiên một ma từ buổi trưa đến trời tối còn chưa có trồng xong.

Trong sân tối đen, người hầu và bọn nhỏ đều trở về phòng, đang ngủ.

Hai thân ảnh cao to một đen một trắng ở trong viện tương đối đối lập, tay áo phiêu phiêu, sắc mặt âm lãnh.

Tâm ma nói: “Ta đi tới.”

Đạo trưởng nói: “Ta đi tới.”

Tâm ma nói: “Ngươi có tin ta đánh cho ngươi hồn phi phách tán hay không.”

Đạo trưởng nói: “Nếu ngươi vẫn làm theo ý mình như cũ, ta vẫn còn có thể phong ấn ngươi ở nơi sâu xa trong tâm hồn.”

Trầm mặc, yên lặng một hồi.

Tâm ma nói: “Ngươi độc chiếm Thanh Diễn đủ lâu.”

Đạo trưởng nói: “Ta giữ Thanh Diễn 120 năm, là ngươi phá thân thể hắn.”

Tâm ma nói: “Ngươi muốn thế nào?”

Đạo trưởng nói: “Một, ba, năm ngươi tới. Hai, bốn, sáu ta tới.”

Tâm ma cười lạnh: “Ngày hôm nay là mùng một.”

Đạo trưởng bình tĩnh mà nói: “Đúng.”

Tâm ma âm u mà nói: “Ta không chấp nhận cái an bài này.”

Đạo trưởng ngửa đầu: “Còn lộn xộn nữa thì trời đã sáng rồi.”

Tâm ma khẽ cắn răng: “Được, vậy thì cùng nhau.”

Trúc yêu xem hơn phân nửa thoại bản, có chút mệt mỏi, buồn ngủ dựa ở trên giường.

Cửa phòng ngủ “Kẹt kẹt” một thanh âm vang lên, một người chậm rãi đi tới.

Trúc yêu ngẩng đầu.

Mờ nhạt dưới ánh nến là gương mặt anh tuấn thâm thúy của Đạo trưởng, thần tình trong con ngươi có chút lãnh, không nhìn ra rốt cuộc là ai.

Trúc yêu mơ mơ màng màng nhìn sang: “Ngươi là…là người nào…”

Đạo trưởng ôm lấy bờ vai y, cúi người hôn lên, lẩm bẩm: “Chính là một người ngươi rất muốn.”

Trúc yêu đang nằm bên trong đệm chăn, thanh y dần dần bị lột xuống, lộ ra một thân da thịt thon dài trắng noãn. Y đỏ mặt tùy ý Đạo trưởng muốn làm gì thì làm, lẩm bẩm: “Các ngươi… Ân… Làm hòa rồi?”

Đạo trưởng đẩy cái mông của y ra để lên, cả cây đại kê tráng kiện đi vào: “Tạm thời.”

Trúc yêu nắm đệm chăn dưới thân thật chặt, khó chịu mà nức nở: “Làm sao… Ân… Biến thành hình người… rồi… A… Vẫn lớn như thế… Chậm một chút… Chậm rãi… A…”

Trong nhà Thẩm gia bên này, Thẩm thiếu gia đang bị làm đến vừa khóc vừa kêu.

Trương viên ngoại sát vách đang ôm vợ hắn hưng phấn tán gẫu đủ chuyện: “Thiều Khanh, Thẩm lão đệ sát vách kia, nhìn thấy một người ôn nhu nhã nhặn như vậy, cư nhiên cưới một đôi tỷ muội xinh đẹp đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi