TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM


Quản gia nhà họ Mộc nở một nụ cười lịch sự tiêu chuẩn, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ xem thường.
Tô Nhất Trần cười lạnh.
Quả nhiên danh bất hư truyền, nhà họ Mộc mặt vênh tới trời.
Nhóc Túc Bảo nói thật mà không hề suy tính: “Nhà họ Mộc kỳ lạ thật đó, vừa mời khách tới chúc thọ bà cụ vừa kêu khách phải ngồi ngoài cửa.

Túc Bảo chưa bao giờ gặp ai bất lịch sự vậy luôn!”
Tô Nhất Trần uốn nắn: “Phải nói là không có giáo dưỡng.”
“Đúng nha, Túc Bảo chưa bao giờ gặp ai không có giáo dưỡng như này, bác ơi, con thấy người làm trò cười cho kẻ khác là nhà họ Mộc đó, không phải Túc Bảo đâu.”
Những người xung quanh xì xào bán tán, cảm thấy Túc Bảo nói quả không sai.
Nhà họ Mộc đúng là mặt vênh tới trời, đến ăn cái bánh gato cũng dặn dò riêng, nhỏ mọn cỡ nào mới như vậy chứ!
Còn chia khách ra thành ba, sáu hoặc chín cấp ...
Mọi người đều nén giận, nếu không phải vì cháu trai nhà họ Mộc là chiến thần thì bọn họ không nhẫn nhịn tiếp đâu.
Vì thế, khi Túc Bảo nói những lời này, họ chỉ cảm thấy sảng khoái.
Quản gia nhà họ Mộc sa sầm mặt, vừa toan nói gì đó thì nhìn thấy Ôn Như Vân đứng ngay phía sau.
Anh ta lập tức phớt lờ Túc Bảo với Tô Nhất Trần, niềm nở bước lên nghênh đón: “Tư phu nhân, chị đến rồi! Mời vào trong!”
Ôn Như Vân cười lạnh: “nhà họ Mộc lợi hại thật, đến gia tộc giàu nhất Kinh Đô là nhà họ Tô còn chẳng coi ra gì thì tôi chẳng dám vào trong đâu.”
Cô khom người lau miệng cho Túc Bảo, nói: “Túc Bảo và Tô tiên sinh ngồi đâu thì chúng tôi ngồi đó/”
Ôn Như Vân đang chống lưng cho Túc Bảo.

Tư Diệc Nhiên cũng lạnh mặt, nói: “Xin lỗi bạn của cháu đi”
Tư Diệc Nhiên chẳng có bạn bè nào.

Nhưng từ khi Túc Bảo triệu hồn cứu cậu, cậu bèn coi Túc Bảo là bạn.
Người bạn đầu tiên của cậu….đương nhiên không thể để người khác bắt nạt!
Mặt quản gia nhà họ Mộc cứng đờ, chẳng ngờ nhà họ Tư lại coi trọng nhà họ Tô dường này!
Anh ta thấy mất mặt, lập tức đổ lỗi cho Túc Bảo và Tô Nhất Trần.
Hai người họ biết rõ Ôn Như Vân đứng phía sau nhưng không nói, cố tình đúng không?
Quản gia nhà họ Mộc cười nói với Ôn Như Vân: “Là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi vì không tiếp đãi chu đáo.

Mời chị đi bên này trước! Tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi cho họ ngay thôi!”
Vừa nói anh ta vừa bước sang bên cạnh một bước, vờ ‘vô tình’ đụng phải người Túc Bảo!
Một cô nhóc so với một người lớn, trong lúc không hề phòng bị, Túc Bảo đương nhiên bị đụng ngã sang một bên.
“Ai ui!” Túc Bảo ngã ngồi, mông nện xuống đất.
Cổ tay còn chà lên đất đỏ ửng.
Tô Nhất Trần không nói hai lời, đạp một cước khiến quản gia nhà họ Tô văng qua một bên!
Tên quản gia mất cảnh giác, lập tức lao về phía bên cạnh, choang một tiếng, đụng trúng món đồ cổ.
Một bình hoa cổ rơi xuống rồi vỡ tan tành!
Mặt tên quản gia lập tức trắng bệch, đây là món đồ cổ mà ông cụ Mộc yêu thích nhất, hôm nay còn dặn dò anh ta mấy lần, khách tới nhất định phải canh chừng cẩn thận.

Không ngờ lại bị anh ta đụng trúng rồi bể nát!
Không đúng, là do Tô Nhất Trần hại chứ!
Tên quản gia tức giận trừng mắt: “Tô tiên sinh làm gì vậy! Vô duyên vô cớ đánh người hả?”
Tô Nhất Trần không thèm liếc anh ta một cái, lập tức bế Túc Bảo lên, hỏi: “Không sao chứ con?”
Túc Bảo xoa cổ tay rồi lại xoa mông nhỏ: “Cậu ơi không sao ạ!”
Người bên trong nghe thấy tiếng ồn bên này thì vội vã đi ra.
Ông cụ Mộc vừa trông thấy món đồ cổ vỡ nát, tim đau như muốn rỉ máu, kiềm chế cơn giận hỏi: “Chuyện gì thế hả?”
Quản gia nhà họ Mộc đáp: “Lão gia, tôi cũng không rõ chuyện gì, Tô tiên sinh vừa nói một câu bỗng đánh người…”
Tô Nhất Trần cười lạnh: “nói một câu?”
Anh ấy nói câu nào chưa? Trực tiếp đạp người mà, một câu cũng không phí lời với bọn người này.
Túc Bảo nhíu mày, nhìn tên quản gia: “Bác này đang nói dối, chính bác ấy lén đụng trúng Túc Bảo nên cậu cả mới ra tay mà!”
Đụng trúng cô bé đã đành, còn ‘ăn vụng đổ vạ cho mèo’, vu oan cho cậu cả của cô bé.
Cô bé không đồng ý nha.
Cục bột nhỏ tức giận nhìn bác trai xấu xa, bây giờ cô bé không dễ bắt nạt chút nào nha.
Tên quản gia lấp liếm: “Đúng là nực cười, sao tôi có thể lén đụng một đứa bé? Người lớn như tôi so đo gì với trẻ con?…..”
Bà cụ Mộc chống gậy, chưa rõ đầu cua tai nheo gì đã lạnh mặt mắng: “Mới tí tuổi đầu đã học được cái thói vu khống người khác, phụ huynh của cháu dạy cháu thế nào hả?”
Bà cụ trừng mắt với Túc Bảo.

Hừ, chính là con nhóc này hả?
Không biết phép tắc quy củ gì mà còn muốn nhận người thân? Nằm mơ đi nhé!
Ông cụ Mộc cũng tức giận mắng: “không dạy bảo được con cái là lỗi của bậc cha mẹ.

Trẻ con mấy gia đình giàu có là dễ bị nuông chiều thành đồ bỏ đi, Tô tiên sinh nên quan tâm dạy dỗ con cháu nhà mình đi!”
Tô Nhất Trần giận quá hóa cười: “nhà họ Mộc, giỏi lắm!”
Chỉ là gia đình quyền quý mới phất lên, thực ra chưa thể coi là quyền hay quý, nhận vinh hiển từ anh hùng liệt sĩ mà tự cho mình là quyền quý.
Ôn Như Vân lạnh mặt, mỉa mai: “nhà họ Mộc các người uy phong ghê nhỉ, người đến là khách, vậy mà chĩa mũi nhọn vào một đứa trẻ, đây chính là gia phong của nhà họ Mộc đấy hả?”
Thấy người nói là Ôn Như Vân, sắc mặt bà cụ Mộc dịu đi chút, nhưng cũng không khá gì cho cam.
“Tư phu nhân, nói sao thì Tư tiên sinh và cháu trai tôi cũng là người trong quân đội, cô nên xem xét tình hình hẵng nói chuyện.” Bà cụ hất cằm nói.
Ôn Như Vân cũng tức quá hóa cười, ái chà, đến cô cũng bị giáo huấn rồi cơ đấy.
Chắc nhà họ Mộc cảm thấy Mộc chiến thần là lãnh đạo cao nhất, Tư Dạ là cấp dưới, nên bà già kia cũng nghĩ mình ghê gớm lắm.
“Chúng ta đi!” Ôn Như Vân nắm tay Tư Diệc Nhiên, không nể mặt nhà họ Mộc chút nào.
Những người xung quanh chụm đầu ghé tai bình luận.
“Ôi, sao nhà họ Mộc lại như này…”
“Không coi nhà họ Tô ra gì, lại còn muốn đè đầu nhà họ Tư luôn….

chậc, đây là lần đầu tôi thấy có gia đình kiêu căng hợm hĩnh thế này đó.”
“Tôi nghi họ không có não lắm.”
“Suỵt….

chẳng phải người ta có tư cách để kiêu ngạo sao? Chiến thần nhà họ Mộc kia….”

Bà cụ Mộc không vui, rất không vui!
Bà cụ là bà nội ruột của chiến thần đấy!
Thế mà mấy người kia không thèm nể mặt mũi, dứt khoát rời đi, bà cụ biết giấu mặt đi đâu?
Muốn đi, cũng phải là bà cụ đuổi họ đi mới đúng!
Bà cụ Mộc lạnh lùng nhìn về phía Túc Bảo, quyết định chọn Túc Bảo là người đầu tiên để mình bắt đầu ra oai.
Bà cụ Mộc nghiêm nghị nói:
“Cháu đấy, vừa mở miệng ra đã vu khống quản gia Chương, bây giờ lập tức qua đây xin lỗi quản gia Chương đi!”
Ôn Như Vân khựng bước, nghẹn họng: “Xin lỗi cái mốc ý!”
Túc Bảo chống nạnh, hung dữ như con thú nhỏ, học theo dì Tư: “Xin lỗi cái mốc ý!”
Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo, không nói hai lời toan rời đi.
Bà cụ Mộc giận tới độ suýt ngã ngửa, giọng vút lên vài Đê-xi-ben: “Đứng lại, mấy người tưởng nhà họ Mộc là chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả!! Gây sự ở nhà họ Mộc thì phải trả giá!”
Bà cụ Mộc chỉ cây gậy về phía Túc Bảo: “quản gia Chương, áp giải con bé kia lại đây cho tôi!”
“Không có phép tắc, không có giáo dưỡng như này, hôm nay tôi phải thay ba mẹ con bé dạy dỗ một phen!”
Đáy mắt quản gia Chương thoáng hiện sự mỉa mai, đúng là không biết tự lượng sức mình, dám đấu với anh ta ư?
Anh ta lập tức phất tay ra hiệu, mấy người làm xông lên chặn đường Ôn Như Vân và Tô Nhất Trần.
Quản gia Chương đích thân bước lên, vừa toan bắt lấy Túc Bảo.
Lúc này, cửa sắt của nhà họ Mộc rầm một tiếng, một chiếc xe việt dã đen liều lĩnh xông vào, dừng ngay trước mặt mọi người!
“Ồ, náo nhiệt quá nhỉ!” một người đàn ông mặc đồ đen xuống xe.
Mộc Quy Phàm còn chưa kịp thay bộ đồng phục khi làm nhiệm vụ màu đen, bên ngoài khoác áo giáp, mặt đeo khẩu trang màu đen.
Anh kéo khẩu trang xuống, tháo găng tay ném đi, khóe môi hơi cong lên, nhưng trong mắt lại nhuốm vẻ rét lạnh: "Ai muốn thay tôi dạy dỗ con gái tôi?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi