TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM


Túc Bảo tìm suốt hai ngày vẫn không thấy mẹ của mình đâu.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc cô bé phải đi học lại.
Túc Bảo chỉ đành tạm gác chuyện tìm mẹ sang một bên, trong giờ học không khỏi ngẩn ngơ.
“Túc Bảo!” Cô giáo Hoa đang điểm danh, thấy Túc Bảo ngẩn người, cô giáo Hoa bèn gọi tên chính: “Tô Tử Túc?”
Cô bé đáng yêu điểm danh to nhất lớp khi mới đi nhà trẻ giờ đây hơi trầm mặc.

Nghĩ tới việc Túc Bảo bị bạo lực mạng gây ảnh hưởng, trong lòng cô giáo Hoa hơi khó chịu.
Chỉ thấy Túc Bảo lập tức giơ tay nói: “Có!”
Cô giáo Hoa sửng sốt, cười nói: “Tốt lắm, cuối cùng Túc Bảo cũng đi học lại rồi.”
Người lớn còn không chịu nổi bạo lực mạng, huống chi một cô bé 4 tuổi.

Cô giáo Hoa luôn lo lắng Túc Bảo không thể chữa lành vết thương tâm lý.
Cũng may, giờ Túc Bảo vẫn mềm mại đáng yêu như trước.
Túc Bảo rất hiểu chuyện: “Xin lỗi, con khiến cô giáo phải lo lắng rồi!”
Cô giáo Hoa khẽ vuốt tóc Túc Bảo, nói: “Không có gì.

Con không sao là tốt rồi!”
“Được rồi, các bạn nhỏ ngồi ngay ngắn nào! Hôm nay chúng ta có một tiết học rất quan trọng, người dạy tiết học này là ba của một bạn nhỏ trong lớp chúng ta, mọi người đoán xem là ai?”

Các bạn nhỏ lập tức xôn xao bàn tán, Túc Bảo cũng tò mò, ba của ai sẽ đến dạy nhỉ?
Chỉ thấy cô giáo Hoa nói: “Vậy cô giáo sẽ không úp mở nữa.

Hôm nay toàn bộ mầm non Ngũ Tượng đều phải tham gia diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ….”
Cô giáo Hoa giải thích khái niệm diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ, mọi người cần làm gì, sau đó tiết lộ bí mật.
“Cuộc diễn tập lần này do ba của bạn Túc Bảo lớp mình tới dạy, ba của Túc Bảo là một quân nhân rất lợi hại, chú ấy sẽ dạy chúng ta cách chạy trốn khi gặp phải côn đồ, cuối cùng còn biểu diễn cho chúng ta xem màn chế ngự bọn côn đồ!”
Cô giáo Hoa chỉ nói đến thân phận quân nhân của Mộc Quy Phàm mà không nhắc tới chiến thần hay gì khác.

Có điều, trong mắt đám trẻ con, quân nhân đã là thân phận vô cùng lợi hại rồi.
Các bạn nhỏ lập tức òa lên thán phục rồi nhất loạt nhìn Túc Bảo bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
Túc Bảo chợt cảm thấy tự hào biết bao!
Đó là ba của cô bé nha!
Hồi sáng lúc cô bé đi học, ba không hề nói tới chuyện này.
Túc Bảo quá phấn khích nên tạm thời quên đi chuyện tìm mẹ.
Bây giờ trong đầu Túc Bảo chỉ có ba, cô bé nóng lòng muốn được ra sân trường tham gia diễn tập.
Các bạn nhỏ xếp hàng đi ra ngoài.

Túc Bảo phóng ánh mắt về phía sân khấu phía xa, lập tức trông thấy ba mình đang mặc một bộ quân phục rằn ri màu xanh lá cây, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng.
Đứng trên bục càng làm nổi bật chiều cao của Mộc Quy Phàm, lông mày anh sắc nét, đôi mắt sáng ngời, Túc Bảo chỉ cảm thấy ba cô bé là người ba đẹp trai nhất trên đời!
Phía sau Mộc Quy Phàm còn có hai người đàn ông cũng mặc đồng phục rằn ri quân đội màu xanh lục, nhưng Túc Bảo đang đeo ‘bộ lọc ba ruột’ chỉ cảm thấy hai chú kia không thể sánh với ba cô bé, họ đứng sau chỉ càng tôn lên vẻ uy phong lẫm liệt của ba bé.
“Nhìn kìa, ba tớ đó! Ba tớ đó!” Túc Bảo nóng lòng chia sẻ niềm vui: “Là người đứng ở phía trước và cao nhất ấy!”
Tâm Tâm wow một tiếng: “Túc Bảo, ba cậu cao quá nha!”
Các bạn nhỏ khác cũng tíu tít nói: “Cao như cột điện thoại.”
"Cao như đèn giao thông."
"Cao hơn cả ba tớ."
“Cao hơn cả Diêu Minh [1].”
: cầu thủ bóng rổ Trung Quốc đã nghỉ hưu, chơi cho CBA Shanghai Sharks 1997-2002 và NBA Houston Rockets 2002-2011.
Các bạn nhỏ miêu tả chiều cao của Mộc Quy Phàm bằng giọng nói hồn nhiên ngây thơ.
Mắt Mộc Quy Phàm vẫn nhìn thẳng nhưng khóe môi lại hơi cong lên.
Lúc lớp Dứa đi ngang qua, anh cụp mi, vừa liếc mắt đã định vị được tiểu Túc Bảo ngoan của anh.
Túc Bảo cũng đang ngẩng đầu, hồi hộp chào nhanh một tiếng: “Chào ba!”
Mộc Quy Phàm vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc, nhưng nhân lúc không ai để ý lại lặng lẽ duỗi một ngón tay, làm động tác ok.

Túc Bảo lập tức cười híp mắt, duỗi ngón tay mập ra, học theo ba cô bé làm động tác ok.
Trông thấy sự tương tác nhỏ của hai ba con họ, trái tim các thầy cô mềm nhũn.
Thầy Chu đang cầm micro trên bục, dịu giọng nói: “Các bạn nhỏ hãy đứng vào đúng vị trí của mình trong lớp.”
Sau vụ bị cắm sừng, thầy Chu tiều tụy đi nhiều, nhưng anh ấy vẫn rất nghiêm túc khi làm việc, trên môi luôn nở nụ cười nên khó có thể nhìn ra sự suy sụp của anh ấy.
Sau khi tất cả các lớp đã xếp thành hàng, thầy Chu mới nói: "Hôm nay chúng ta rất vinh dự mời được sĩ quan huấn luyện Mộc - ba của bạn Túc Bảo lớp Dứa đến hướng dẫn chúng ta diễn tập phòng chống hiểm nguy! Các bạn nhỏ hãy cùng nhau vỗ tay và chào mừng Sĩ quan Mộc nào!”
Các bạn nhỏ lập tức vỗ tay nhiệt liệt và hô to "Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"
Thầy Chu cười nói tiếp: “Các bạn nhỏ cùng thầy Chu nói chào Sĩ quan Mộc nhé!”
Các bạn nhỏ đồng thanh: “Chào Sĩ quan Mộc!”
Túc Bảo hét to nhất.
Từ giọng nói non nớt của bao bạn nhỏ, Mộc Quy Phàm có thể nghe được Túc Bảo hét ‘Sĩ quan Mộc’.
Anh mỉm cười, nói: “Chào các bạn nhỏ!”
Thầy Chu đưa micrô cho Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nói: “Hôm nay, tôi sẽ dẫn dắt tất cả giáo viên và học sinh của trường mầm non Ngũ Tượng tiến hành cuộc diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ.”
“Chốc nữa sẽ có một tên côn đổ cầm con dao làm bếp xông vào từ cổng trường----”
Mộc Quy Phàm không giải thích khái niệm ‘diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ’ nữa, anh tin các thầy cô đã làm công việc này trước rồi.
Các bạn nhỏ lập tức nhìn về cổng lớn của trường học, tuy thầy cô đã giải thích về cuộc diễn tập, nhưng mặt bạn nhỏ nào cũng lộ vẻ hoang mang.
Khóe miệng hiệu trưởng khẽ giật.
Mộc Quy Phàm nói: “Nhưng các bạn nhỏ đừng sợ, Sĩ quan Mộc và hai chú đứng phía sau sĩ quan cùng với các thầy cô trong trường sẽ bảo vệ các con!”
“Bây giờ các con hãy gióng tai lên nghe thật kỹ!”
“Khi nguy hiểm xuất hiện, cảnh sát trường học sẽ hú còi báo động, những gì các con nên làm là, nâng cao cảnh giác, lắng nghe hiệu lệnh của giáo viên để trốn thoát một cách có trật tự!”
“Đừng chạy lung tung, đừng xô đẩy người khác.”
Một cậu nhóc lấy hết can đảm nói: “Vậy chúng con không thể đánh kẻ xấu sao?”
Mộc Quy Phàm lập tức phủ nhận: “Không thể! Nhớ kỹ, khi có thể chạy trốn, lựa chọn được đặt lên hàng đầu chính là chạy thoát thân.”

Mộc Quy Phàm trả lời các câu hỏi của học sinh, đồng thời nói quy trình tránh bạo lực, những điều cần chú ý, cách nhận biết tiếng còi báo động…
Sau khi truyền dạy kiến thức xong, Mộc Quy Phàm dứt khoát bắt đầu diễn tập thực tế luôn.
Hiệu trưởng: “???”
Nhìn thôi cũng tê liệt cả người….
Các giáo viên: “!!!”
Từ từ….

Chúng tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần mà…..
Nhưng cuộc diễn tập vẫn diễn ra ngay tức khắc.
Tiếng chuông báo động vang lên, một tên côn đồ mặc quần áo đen, che mặt bằng ‘đôi tất đen’ trèo qua tường và xông vào với con dao làm bếp trong tay!
Các giáo viên hoảng sợ, không kịp phản ứng trước tình huống bất ngờ, cả trường học lập tức hỗn loạn.
Thầy Chu vô thức chạy về phía trước, tóm lấy mấy bạn nhỏ đang đứng gần tên côn đồ nhất rồi hoảng sợ lùi lại.
Ánh mắt Mộc Quy Phàm vô cùng sắc bén, anh quét nhìn một vòng rồi ghi nhớ kỹ những thiếu sót còn tồn tại trong bảo vệ trị an.
Điều anh muốn là hiệu quả từ cuộc diễn tập bất ngờ.
Tuân theo quy trình thông thường thì có ích gì?
Trường mầm non của con gái anh phải được huấn luyện hiệu quả thực chiến!
Bằng không, chuyến đi này của anh trở thành công cốc rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi