TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM


Kỷ Trường nhíu mày: "Nhân gian có pháp, địa phủ có quy, lúc phải xuống âm tào địa phủ thì các ngươi không chịu đi, lỡ mất thời gian, để rồi biến thành cô hồn dã quỷ, đáng lẽ ra phải bị giết chết không nương tay đấy.

"
Sau khi con người chết đi, họ sẽ được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi, sau đó đến miếu thổ địa để xác nhận "hộ khẩu" theo thủ tục, đến khi xác nhận không có sai sót gì mới được đưa đến Hoàng Tuyền.

Đến đường Hoàng Tuyền, đầu trâu mặt ngựa sẽ phụ trách đưa người đó đến địa phủ, nếu việc xét duyệt trơn tru trót lọt thì sẽ được đưa đến Phong Đô nhận thọ quỷ, còn không thì lên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai.

Hoặc bị áp giải đến điện Diêm Vương, bị tra khảo, vào địa ngục và chịu cực hình!
Những linh hồn rơi vào trường hợp đặc biệt như không chịu đi hoặc không có hộ khẩu ở lại dương gian, cuối cùng cũng sẽ từ từ hồn phi phách tán.


Nói chung là cái gì cũng phải tuân theo quy định nghiêm ngặt.

Quỷ du đãng ở nhân gian là trái với quy định, ai gặp đều có thể giết sạch.

Nữ quỷ dập đầu lia lịa: "Ta biết, ta biết! Nhưng hai đứa con của ta chết tội nghiệp quá, ta chỉ muốn tìm một ít may mắn cho con tôi, để kiếp sau bọn chúng đầu thai được tốt hơn thôi! "
Túc Bảo tò mò hỏi: "Các dì đã chết thế nào vậy? Còn nữa, bà cụ muốn nói gì thế?"
Nữ quỷ khóc lóc mách trước.

"Một năm trước, ta ôm đứa thứ hai dẫn con băng qua đường! "
Bởi vì cột đèn giao thông quá xa nên nó cũng lười biếng, thấy ai cũng băng qua đường sau khi đèn xanh nên nó cũng dẫn đứa lớn, cũng chính là bé gái này, qua đường!
"Hôm đó vốn chẳng có nhiều xe mấy, nhưng đột có một âm thanh chói tai vang lên ở đằng xa, ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm sầm ra ngoài.

"
Con gái nó cũng gặp nạn theo, chiếc bụng bầu bị đè bẹp, rách ngay tại chỗ, em bé cũng không may mắn qua cơn nguy kịch.

Nữ quỷ khóc lóc: "Tất cả là lỗi của ta, đều là lỗi của ta cả! "
"Giá như ta không lười biếng, giá như ta dẫn con đi mà chú ý đèn giao thông hơn thì chuyện này đã không xảy ra rồi! "

"Ta chết vốn chẳng có gì tiếc nuối, nhưng còn con ta con ta mới có bảy tuổi thôi mà, nó mới học tiểu học thôi mà, nó vẫn một tương lai xa đang chờ nó nữa! "
"Cả đứa con út của ta nữa, nó còn chưa được ra đời, chưa được nhìn thế giới này lần nào cả! "
Nữ quỷ khóc nhiều đến mức chảy cả nước mắt nước mũi.

Kỷ Trường chẳng lạ gì với chuyện sống chết nữa, dửng dưng nói: "Mỗi người đều có số của mình, do ngươi không tuân thủ luật an toàn giao thông trước, chết thì cũng không nên kéo hai đứa con của ngươi theo.

"
Nữ quỷ biện minh: "Ta không kéo hai đứa con theo, ta chỉ muốn tìm chút vận may cho con tôi mà thôi! "
Kỷ Trường cười khẩy: "Hết tìm vận may đến tìm âm đức, sao không xuống cõi âm ty quỷ đô luôn đi? Ở đó cũng kiếm được mà?"
Nữ quỷ không trả lời được, chỉ biết khóc thút thít.

Xuống cõi âm ty quỷ đô! Ở đó có nhiều quỷ tìm kiếm âm đức như vậy, vất vả biết mấy!

Nó ngước lên để lộ gương mặt thấm đẫm nước mắt, nó cầu xin một cách đáng thương: "Trước mắt thì có, cầu xin các ngươi mà, ta chỉ cần hai mảnh vỡ nhỏ thôi! "
Đoạn nó nhìn vè phía Tô Cẩm Ngọc: "Cầu xin ngươi, ngươi có nhiều phúc lành như vậy mà, ta có thể không cần nhưng con ta là vô tội, xin ngươi hay chia sẻ cho chúng một ít đi mà! "
Khuôn mặt Kỷ Trường không hề bộc lộ một cảm xúc nào, hắn đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện từ lâu, vạch trần một cách vô tình: "Có thật là ngươi làm vậy vì con ngươi không?"
"Ngươi chỉ tự huyễn hoặc bản thân mình, hối hận, tự trách vì đã hại chết hai đứa con nên mới nằng nặc đòi bù đắp cho hai đứa trẻ, tất cả là để ngươi hết cắn rứt lương tâm mà thôi.

Nếu không tại ngươi mà hai đứa trẻ này đã được đi đầu thai một lần nữa rồi.

"
Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của nữ quỷ càng thêm trắng bệch hơn, nó lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy, không phải vậy, con ta đáng thương quá, ta thật sự chỉ muốn bọn nó có cơ hội đầu thai vào nhà tốt mà thôi! ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi