Chương 206
Cậu không hề chiều chuộng bé nhá, nếu để người khác nhìn thấy em gái của cậu lớn vậy rồi mà vẫn ch ảy nước dãi thì… Cậu biết để mặt mũi vào đâu đây?
Túc Bảo bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tô Tử Du cũng không biết đã bắt đầu hóa thân thành “người phục vụ” từ khi nào, vừa nướng tôm lại vừa bóc vỏ tôm cho bé, bản thân mình còn chưa ăn được mấy miếng.
Túc Bảo vừa ăn vừa nói không rõ lời: “Anh ơi, đổi…”
Tô Tử Du tức giận: “Em cứ ăn đi, mặc kệ anh, mau ăn cho xong, lát nữa tiết thứ tứ là môn ngữ văn đấy.”
Túc Bảo: “Ừm ừm ừm!”
Nhưng mà không phải anh Tử Du không thích học ngữ văn à?
Túc Bảo nhớ rõ, anh Tử Du chỉ thích mấy con số kỳ lạ, thích tính toán chúng nó trên vở thôi.
Bên này Túc Bảo ăn đến vui sướng tràn trề, bên kia không có Túc Bảo và Kỷ Trường trấn áp, quỷ hư vinh càng trở nên không kiêng nể gì hơn.
Tuyết Nhi vốn đang ngồi thẳng tắp, lại cảm thấy trên lưng như đang cõng một ngọn núi vậy, đè ép khiến cô bé cảm thấy rất mỏi.
Lúc này cô bé cảm giác được ghế của mình bị đá nhẹ, bèn quay đầu lại nhìn.
Bạn học ngồi đằng sau bị doạ sợ, thấp giọng hỏi: “Tuyết Nhi, cậu có sao không? Tối hôm qua cậu không ngủ được à?”
Tuyết Nhi lắc đầu, ban nãy do bị bạn học ở bàn sau đá vào chân ghế nên cô bé đã quay người lại, một tờ giấy nhỏ cũng rơi ra theo đó.
Cô bé mở nó ra xem, chỉ thấy bên trên viết một đoạn chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc rất dài:
[Tuyết Nhi, tớ muốn nói với cậu một câu là: Tuy rằng tớ hông* đẹp trai, nhưng tấm lòng của tớ rất tốt. Cậu phải biết rằng: Cậu là ruy* nhất trong trái tim tớ, tớ sẽ không thích bất kỳ ai khác nữa. Bởi vì I LOVE YOU (ps: Là yêu, không phải là thích) — Lưu Tử Tân (nếu cậu đồng ý, hãy ký tên vào đây ___)]
*Học sinh tiểu học viết sai chính tả
Đây là một nhóc nam sinh ngồi ở bàn cuối cùng của tổ hai – Lưu Tử Tân.
Nhóc con mới học lớp một, không rõ khái niệm về “yêu sớm”, chỉ có sự ngây thơ mờ mịt và tò mò, viết thư cũng rất ấu trĩ, thậm chí còn có mấy chữ không biết viết nữa.
Tuyết Nhi không thích Lưu Tử Tân nhưng cô bé chưa bao giờ nói rõ ràng, lúc đang định viết mấy chữ “ngoan ngoãn ngồi nghe giảng đi” lên tờ giấy thì giáo viên tiếng Anh chợt quay người lại.
Cô bé lập tức lấy tay che tờ giấy lại.
Bỗng nhiên con quỷ hư vinh trên lưng cô bé cười khà khà, mê hoặc nói: “Được người khác thích là một chuyện ngầu tới cỡ nào chứ, nào, giơ tờ giấy lên đi, lớn tiếng nói cho mọi người, Lưu Tử Tân tỏ tình với nhóc rồi!”
Trong mắt Tuyết Nhi hiện lên một tia hưng phấn, cô bé giơ tay lớn tiếng nói: “Thưa cô, Lưu Tử Tân truyền giấy cho con!”
Lưu Tử Tân đang ở bàn cuối cùng chợt thấy hoảng hốt, bút trong tay rơi xuống đất.
“Lại có người dám truyền giấy nữa hả!” Giáo viên tiếng Anh đập mạnh cuốn sách giáo khoa trong tay xuống bàn.
Vừa nãy cô ta bị Tô Tử Du chọc tức nhưng không thể xả ra được, bây giờ khác nào đang đâm thẳng vào họng súng của cô ta chứ?