TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 224

(*) như phạt đứng, quỳ, đánh tay.

Cô Vương không thể tin được: “Hiệu trưởng Lý, tôi chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của một giáo viên mà thôi! Cũng là do tôi có trách nhiệm đối với học sinh nên mới phạt em ấy!”

Tô Nhất Trần lạnh giọng nói: “Chưa phân rõ phải trái đúng sai đã dùng cách phạt về thể xác đối với học sinh, căn cứ vào thành tích học tập của học sinh để phân biệt đối xử.”

“Dán thành tích học tập của học sinh lên bảng đen, công khai phân biệt đối xử, đả kích học sinh.”

“Như vậy mà gọi là có trách nhiệm ư?”

Cô Vương kích động nói: “Từ xưa đến nay làm gì có học sinh nào không bị ăn mắng ăn đánh mà có thể trở nên xuất sắc chứ? Tôi đều là vì muốn tốt cho học sinh thôi! Nói trắng ra, chẳng qua mấy người là vì Túc Bảo nên mới xử phạt tôi còn gì? Mấy người ác độc quá rồi đó!”

Tô Nhất Trần cười lạnh: “Thế ư?”

Ngay lúc ban nãy, Khúc Hưởng đã tra xong toàn bộ thông tin của cô Vương.

Khúc Hưởng đọc thông tin lên: “Hai năm trước, cô Vương tặng quà hối lộ cho chủ nhiệm Khoa nhưng bị từ chối, bị phạt viết bản kiểm điểm một lần.”

“Kể từ tháng chín năm ngoái đến nay, cô Vương mượn chức vụ giới thiệu học sinh đến các lớp phụ đạo bên ngoài nhà trường để lấy phí giới thiệu trung gian.”

Tô Nhất Trần lạnh lùng liếc cô Vương một cái, không thèm nhìn hiệu trưởng Lý chút nào.

Anh chỉ để lại một câu: “Giáo viên có phẩm hạnh như vậy, nếu hiệu trưởng Lý không tiện xử lý cũng không sao, tôi sẽ khiếu nại lên trên.”

“Còn nữa, về việc đầu tư xây dựng trường học lần này, tôi sẽ xem xét lại một lần nữa.”

Quyên góp tiền cho trường là vì điều gì chứ?

Quả thật cũng có một phần là vì muốn làm việc thiện.

Nhưng nói thật ra, chắc chắn cũng là vì hy vọng con cái nhà mình sẽ được chăm sóc nhiều hơn một chút khi đi học tại trường rồi.

Hiệu trưởng Lý: “…”

Nhìn Tô Nhất Trần nghênh ngang rời đi, hiệu trưởng Lý sắp hộc máu tới nơi rồi.

Cô Vương vẫn còn đang tức giận bất bình: “Hiệu trưởng Lý, bọn họ hung hăng quá đáng thật sự!”

Hiệu trưởng Lý cả giận nói: “Cô câm miệng đi! Mau thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi trường học cho tôi!”

Cô Vương sợ ngây người, lần này là thật sao?

Cô ta vội vàng nói: “Hiệu trưởng Lý, ngài không thể làm như vậy! Ngài xem, sắp phải thi giữa kỳ rồi, đang là thời điểm quan trọng nhất…”

Hiệu trưởng Lý đi thẳng luôn.

Nửa tiếng sau.

Cô Vương cầm theo đồ đạc của mình, chật vật bị đuổi ra khỏi trường học.

Các phụ huynh ở xung quanh đều đồng loại quay sang nhìn cô ta, cô ta lập tức cảm thấy mình giống như những học sinh đã bị cô ta đuổi ra ngoài đứng lẻ loi khi trước…

Xấu hổ, giận dữ, mất mặt, bất an…

“Dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh… Hừ, tôi đây còn không nỡ nặng lời với con gái mình… Vậy mà cô ta còn dùng cách xử phạt về thể xác cơ đấy.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi