TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 227

Nếu để tất cả mọi người biết chuyện Tuyết Nhi tỏ tình với Tô Tử Du xong lại bị đánh, sau này Tuyết Nhi biết phải ở bên Tư Diệc Nhiên như thế nào đây?

Tuyết Nhi khụt khịt, tỏ ra ngoan ngoãn: “Con biết rồi mẹ.”

Nhưng cô bé thật sự cảm thấy rất đau, cảm giác mình như bị người ta hung hăng đ è xuống mặt đất, xương cốt đau nhức.

Bởi vì đau như vậy nên sao Tuyết Nhi có thể không oán hận cho được? Cô bé cực kỳ oán hận Túc Bảo.

Lần này rõ ràng là cô bé bị bắt nạt, nhưng Túc Bảo có người cưng chiều bảo vệ, còn cô bé lại phải nhẫn nhịn.

Dựa vào gì chứ?

Túc Bảo theo cậu cả đi dạo trên phố một vòng, ăn một cây kem, hai hộp dâu tây bơ sữa, một cái bánh su kem, còn có cả cánh gà nướng, chân gà rán, móng giò kho tộ…

Cuối cùng thì đi mua ngân châm.

Bấy giờ bé mới cảm thấy mãn nguyện quay trở về nhà.

Bà cụ Tô cười ha ha: “Túc Bảo về rồi đấy à, đúng lúc ăn cơm.”

Túc Bảo lắc đầu: “Bà ngoại, bụng Túc Bảo tròn vo rồi.”

Bà cụ Tô “ồ” một tiếng: “Con đã ăn gì thế?”

Túc Bảo nhìn thẳng: “Ăn mười bát cơm ạ.”

Bà cụ Tô vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: “Túc Bảo, nói dối là không tốt!”

Túc Bảo đành phải ngoan ngoãn đáp: “Bà ngoại, vậy bà đừng mắng con nhá! Thật ra con đã ăn một cây kem, hai cái bánh su kem, hai hộp dâu tây…”

Cục bột nhỏ bẻ ngón tay, liệt kê mấy món mà mình đã ăn một lượt.

Bà cụ Tô: “…”

Túc Bảo nhanh chóng liếc nhìn bà cụ Tô một cái: “Bà ngoại, bà đã nói là sẽ không tức giận mà.”

Bà cụ Tô an ủi nói: “Yên tâm, bà ngoại không tức giận. Nhưng mà lần sau không được ăn như vậy, trẻ con phải ăn cơm mới có thể lớn được.”

Túc Bảo vui sướng hôn bẹp phát lên mặt bà cụ Tô, nói: “Dạ vâng bà ngoại! Cảm ơn bà ngoại!”

Bà ngoại thật tốt.

Bà ngoại tốt như vậy, bé nhất định phải mau mau học trung y, chữa khỏi chân cho bà ngoại!

Cục bột nhỏ vui vẻ đi lên tầng.

Lúc này bé cảm nhận được bên trong hồ lô linh hồn có động tĩnh, vội vàng chạy về phòng xem.

Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo trở về phòng bằng ánh mắt nhu hòa, vừa mới quay đầu lại, lập tức mắng Tô Nhất Trần té tát: “Con cũng thật là, sao lại cho con bé ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, trẻ con không hiểu chuyện thì đã đành, con là người lớn mà không cũng không hiểu chuyện là sao?”

Tô Nhất Trần sờ mũi, là Túc Bảo ăn mà, sao lại mắng anh vậy?

Anh nói: “Túc Bảo nói muốn ăn.”

Cục bột nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt trông mong, cặp mắt to tròn lấp la lấp lánh, ai có thể cưỡng lại được chứ?

Bà cụ Tô tiếp tục phê bình: “Trẻ con nói muốn là con cho luôn à! Con phải học được cách nói lời từ chối chứ.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi