TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 253

“Cả đời ông làm việc thiện, điều làm ác duy nhất là gi ết chết con nhóc kia…”

Đường Điền Điền thầm kinh ngạc, lời đồn cô nhóc đó bị chú Quan gi ết chết là sự thật ư?

Kỷ Trường đứng một bên nói gì đó, Túc Bảo gật đầu, hỏi: “Ông ơi, vậy tại sao ông không hỏi xương cốt của chị ấy ở đâu chứ? Rốt cuộc chị ấy chết như thế nào?”

Chú Quan thở dài một hơi, dường như đã trút ra hết nỗi bực trong lòng, sắc mặt vừa chuyển biến tốt đẹp hình như lại tiều tụy đi.

“Từ nhỏ chúng tôi đã dạy Nam Nam phải thiện lương, che chở tỉ mỉ. Con bé lấy hết những thứ nó thích nhất cho Lý Nhược Bình, kể cả váy vóc phiên bản giới hạn, bản thân chỉ luyến tiếc mặc có vài lần lại đi cho Lý Nhược Bình. Con bé sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Nhược Bình, còn cố tình tháo nhãn mác của món đồ mới mua ra, nói rằng bản thân không cần…”

“Chúng tôi vẫn luôn duy trì sự thiện lương của con bé, thậm chí còn để Lý Nhược Bình tùy tiện ra vào nhà mình… Nào biết rằng con nhóc dịu dàng đáng yêu, ngây thơ thiện lương ấy lại là ác ma dối trá thế này!”

Kỷ Trường ôm cánh tay, im lặng lắng nghe.

Chú Quan lại nói: “Uống rượu chỉ nên say bảy phần, ăn cơm chỉ nên no bảy phần, vĩnh viễn đừng đối xử quá tốt với một người – đừng lấy sự thiện lương đo đạc lòng người.”

Đáng tiếc đạo lý này ông cụ hiểu quá muộn.

Dưới lời tự thuật của chú Quan, cảnh tượng thảm thiết của mười mấy năm trước chậm rãi được vạch trần.

Hóa ra sau khi Lý Nhược Bình bỏ việc ở xưởng in, bèn gạt mọi người tìm được một công tác ‘thể diện’, nhưng thu không đủ chi, dần dần thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi càng ngày càng nhiều.

Nhưng dường như cô ta càng lúc càng đắm chìm trong kiểu sống dối trá này, thậm chí nảy sinh ý tưởng thay thế Quan Dĩ Nam, ý tưởng đó càng ngày càng điên cuồng.

“Có một hôm, cô ta gọi điện thoại tới nói mình đang ở bệnh viện nào đó ở Lâm Thành, bị người ta lừa, nói rằng cô ta vốn định mua thuốc cho cha mẹ, nhưng lại bị bệnh viện lậu hạn chế quyền tự do thân thế… Phải có mười nghìn tệ, còn phải có người tự mình đến chuộc.”

“Trong điện thoại cô ta khóc quá thảm thương, tính cách Nam Nam dễ mủi lòng, cứ như thế sốt ruột đến đó.”

Chú Quan rất hối hận vì đã che chở con gái quá tốt, cô bé lớn trên tháp ngà voi, quá thiện lương cũng quá ngây thơ, không ngờ sẽ bởi vậy mà bỏ mạng.

Chú Quan đau khổ nhắm mắt lại: “Lý Nhược Bình cũng chẳng phải bị bệnh viện giam giữ gì, cô ta chỉ đang ở bệnh viện chỉnh hình ác độc nào đó mà thôi.”

“Loại bệnh viện chỉnh hình này am hiểu nhất là việc lừa dối những cô gái không hiểu chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ, nói cắt mắt hai mí chỉ với nghìn tệ, cuối cùng lại bắt kỳ tờ cho vay mấy chục nghìn, thậm chí khiến con người ta hãm sâu không thể nào chạy thoát.

Và bản thân cô ta cũng đang làm chuyện không để người khác biết như vậy.

Lý Nhược Bình đưa ra một nghìn vạn, nhờ bệnh viện chỉnh hình dùng da thật để phẫu thuật mình thành người khác.

“Bọn họ cũng dám nhận thật… Cháu dám tưởng tượng dưới vòng pháp luật sờ sờ như thế lại có kẻ kinh doanh da người không…”

Không chỉ có da mặt, thậm chí mỗi bộ phận bên trong cơ thể cũng được chuẩn bị sẵn.

Đợi đến khi nhóm người chú Quan hay tin rồi chạy đến, đã không thấy bóng dáng Quan Dĩ Nam đâu nữa.

Người không biết đi đây, chỉ có Lý Nhược Bình che lại khuôn mặt đầy máu, gào khóc nói rằng Quan Dĩ Nam vì cứu cô ta đã bị người xấu bắt đi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi