TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 268

Nếu ba cô bé là người như vậy thì cô bé thà không có còn hơn.

Bé chỉ cần các cậu, ông bà ngoại và các anh chị là được rồi!

Tô Nhất Trần hơi ngẩn người: “Túc Bảo không muốn tìm ba nữa à con?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không cần người ba như vậy.”

Tô Nhất Trần cong môi.

Được, không hổ là con cháu nhà họ Tô.

Còn việc chú Quan nhờ tìm Mộc Minh Viễn, Tô Nhất Trần càng không để tâm.

Có thể giúp được người khác là tốt nhất, nhưng nếu không thể thì cũng đành chịu.

Chỉ cần Túc Bảo vui vẻ là được, anh ấy quan tâm người khác nhiều làm gì?

Tô Nhất Trần cong môi, tâm trạng thoải mái, anh đặt tay lên đầu cục bột nhỏ: “Túc Bảo, cậu cả đưa con tới khu vui chơi nhé, có muốn đi không?”

Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Đi đi đi! Muốn đi ạ!”

Túc Bảo nóng lòng quá đỗi, còn giơ tay nói: “Gọi các anh chị của con đi luôn!”

Lại bồi thêm một câu: “Kêu cả Tiểu Ngũ và cụ rùa nữa ạ!”

Trong mắt cục bột nhỏ, đến khu vui chơi là ‘một chuyện tốt’.

‘Chuyện tốt’ đương nhiên phải chia sẻ với đồng đội tốt của mình nha.

**

Nhà họ Mộc.

Ông cụ và bà cụ Mộc ăn xong, tao nhã lau miệng, hỏi quản gia: “người nhà họ Tô vẫn chờ ở ngoài sao?”

Nếu họ vẫn chờ, xét đến thành ý của họ, nhà họ Mộc không ngại gặp họ một lần.

Quản gia nói: “Họ về rồi.”

Bà cụ Mộc hừ một tiếng: “Muốn nhận người thân mà chút nhẫn nại cũng chẳng có.”

May sao không gặp, tốt nhất nhà họ Tô hãy mang ‘sao chổi nhỏ’ kia tránh xa nhà họ Mộc, đừng bao giờ tới làm phiền nhà họ Mộc nữa.

Ông cụ Mộc đang trò chuyện cùng con trưởng: “Đã liên lạc với nhân vật mà lãnh đạo từng nhắc tới chưa? Người ta cũng họ Mộc, là chiến thần trở về từ chiến khu vùng biên giới, mau tìm cách lôi kéo quan hệ.”

Con trưởng nhà họ Mộc khó xử nói: “Ba, người đó không dễ gặp đâu! Không rõ tại sao, hình như người ấy rất có thành kiến với nhà họ Mộc chúng ta.”

Ông cụ Mộc chau mày: “Gặp còn chưa gặp, sao lại có thành kiến? Hiểu nhầm gì chăng? Cùng họ Mộc thì đều là anh em một nhà, tìm cơ hội gặp gỡ rồi hóa giải hiểu lầm là được thôi.”

Con trưởng nhà họ Mộc lại nói: “Ba, khó tìm thật mà, người ta chẳng những là chiến thần về từ chiến khu vùng biên giới, còn là gia chủ của gia tộc ở ẩn.”

Ông cụ Mộc trừng mắt: “Gì mà gia chủ gia tộc ở ẩn, con xem tiểu thuyết quá nhiều rồi đấy! Lần nào kêu con làm gì cũng không tình nguyện rồi tìm đủ cớ này nọ? Ba thấy con còn chưa đi hỏi đấy!…”

“…”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi