TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 357

Tròng mắt Tô Tử Du đỏ hoe, cậu phát hiện mình chẳng làm được gì, thất vọng quá đỗi.

Sợi dây đỏ trên tay Túc Bảo tiếp tục tỏa sáng rực rỡ, lúc này lồ ng ngực Túc Bảo không còn bí bách khó chịu như ban nãy nữa.

Nhưng Túc Bảo cảm thấy cả người không còn sức lực.

Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo lên, nói: “Đi bệnh viện… chúng ta đi bệnh viện!”

Lòng anh quá đỗi hoang mang, nỗi hoang mang này là do cảm giác bất lực khi sự tình đang thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.

Đến lúc này, Mộc Quy Phàm mơ hồ hiểu ra, bảo bối nhỏ mềm mại của anh không giống những đứa trẻ khác….

Tô Nhất Trần nhanh chóng lấy di động ra, trước tiên gọi cho Tô Ý Thâm.

Thấy Túc Bảo bị thương và mất tinh thần, nữ quỷ ôm đầu mừng rỡ khôn xiết.

Nó nhào mạnh về phía Túc Bảo!

Làm người tốt biết bao, nó muốn được làm người.

Hơn nữa thân phận của Túc Bảo quá tuyệt, chẳng những là công chúa nhỏ được cả nhà họ Tô cưng chiều, còn là con gái của gia chủ sơn trang nhà họ Mộc!

Bao người yêu chiều Túc Bảo như vậy, nếu nó trở thành Túc Bảo thì há chẳng phải muốn gì được nấy hay sao?

Đến lúc đó, nó sẽ đi đến đất nước xinh đẹp, lấy thẻ xanh của đất nước xinh đẹp rồi trở thành người dân nước M.

Đi tới đâu cũng cao hơn người khác một bậc.

“ Túc Bảo cẩn thận” quỷ nhu nhược lo lắng nhào tới.

Tô Tử Du không có cách nào khác, chỉ đành chắn trước mặt Túc Bảo, nghiến răng nói: “Dì…. dì đừng qua đây!”

Cậu quăng mạnh lá bùa màu vàng Túc Bảo cho khi trước về phía nữ quỷ ôm đầu.

Tiếc thay lá bùa này chỉ dùng được một lần, hỏng rồi thì chẳng còn tác dụng gì nữa.

Lúc này, một đạo tia chớp màu đen đánh tới, cạch một tiếng, nữ quỷ ôm đầu với đôi mắt dữ tợn bay ra ngoài.

Người đàn ông mặc áo choàng trắng có khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, sắc mặt nhợt nhạt và đôi môi đỏ mọng – chính là Kỷ Trường.

Tô Tử Du xém chút nữa bật khóc: “Sư phụ!”

Đây là lần đầu tiên cậu thấy quỷ mà kích động như này!

Sắc mặt Kỷ Trường vô cùng khó coi, sao trong nhà lại có thêm một con ác quỷ thế này?

Kỷ Trường nhanh chóng đến trước mặt Túc Bảo, nắm tay cô bé, dịu giọng nói: “Không sao chứ?”

Túc Bảo uể oải, nói giọng non nớt: “Ưm hừ..”

Đến lúc này rồi mà cô bé vẫn học theo vài phần ngữ khí của ba mình.

Túc Bảo chỉ cảm thấy cổ tay đang được sư phụ nắm truyền đến dòng nước ấm, cả người lâng lâng… thoải mái như ngâm mình trong suối nước nóng vậy.

Nữ quỷ ôm đầu phát hiện ra điều bất thường, nhân lúc không ai để ý toan chạy thoát thân.

Kỷ Trường chẳng buồn ngoảnh đầu lại, chỉ giơ ngón tay lên, một tấm lưới đỏ như thiên la địa võng tức thì bủa vây nữ quỷ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi