Chương 370
“Phát súng đó của ba không nhắm về phía cô bé ấy, chỉ bắn về phía tên khốn nạn kia thôi. Chẳng qua cô bé ấy cũng theo vậy mà mất mạng… Cho nên tối hôm qua nữ quỷ kia vẫn chưa nói hết.”
Túc Bảo hiểu được, lẩm bẩm nói: “Con biết ngay mà, dì ôm đầu kia thật là xấu xa.”
Cục bột nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Quy Phàm, nhẹ giọng hỏi: “Ba, có phải ba đau buồn lắm hay không?”
Yết hầu Mộc Quy Phàm hơi thắt lại, giọng nói trở nên khàn khàn: “Ừm. Là ba vẫn chưa đủ mạnh mẽ.”
Túc Bảo nhìn ba mình, có hơi ngơ ngẩn.
Thì ra ba cũng giống như bé ư? Cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy lồ ng ngực khó chịu.
“Vậy thì ba có tiếp tục làm thần giám hộ nữa không ạ?” Túc Bảo đột nhiên hỏi.
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn nhìn bé, kiên định gật đầu: “Có chứ.”
Trước kia chỉ là vì quốc gia, bởi vì anh cô độc một mình, không có vướng bận, hiện tại lại càng hiểu được ý nghĩa của việc bảo vệ… Anh có cô con gái khiến anh phải vướng bận.
Có quốc mới có gia, anh muốn cho bé ngoan của anh được thoải mái trưởng thành dưới ánh mặt trời.
Dường như Túc Bảo có hơi hoang mang, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này nếu ba lại nhìn thấy mấy chuyện không vui đó, trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu sao ạ?”
Mộc Quy Phàm nở nụ cười: “Có chứ, nhưng mà không sao cả. Những việc mà mỗi người chúng ta đang làm thì đều có ý nghĩa riêng của mình. Trước kia ba làm xong nhiệm vụ trở về sẽ đi ăn một cây kem thật bự… Sau đó những chuyện không vui sẽ tan biến hết.”
Dưới ánh đèn bập bùng, Túc Bảo bỗng nhiên hiểu rõ.
Cảm giác rầu rĩ trong lòng cũng lập tức biến mất không còn chút gì nữa.
“Dạ vâng!” Túc Bảo xoay người bò dậy, giơ ngón tay cái lên, dùng sức ấn vào giữa lông mày của Mộc Quy Phàm giống như đóng dấu, nói: “Ba thật là ngầu!”
“Chúng ta cùng nhau cố lên!”
Mộc Quy Phàm khẽ cười rộ lên, giơ cánh tay lên kéo nhóc con xuống dưới, ấn chặt bờ vai cù qua cù lại.
“Chọc léc chọc léc nè!” Anh nói.
Túc Bảo vừa cười ha ha ha đến không thở nổi, vừa la to: “Ánh sáng chớp nhoáng, biu biu biu!*”
(*) Một câu nói hay xuất hiện trong các tập phim hoạt hình Shin – cậu bé bút chì
Mộc Quy Phàm làm bộ trúng đạn, ngã sang bên cạnh: “Ặc… Ba thua rồi!”
Túc Bảo lập tức bò dậy, lại cù léc Mộc Quy Phàm khắp nơi.
Ngay khi một lớn một nhỏ đang hi hi ha ha, bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào.
“Gì đây?” Bà ấy trừng mắt: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy hả, lát nữa mà bé con cười đến không thở nổi thì phải làm sao?”
Mộc Quy Phàm sờ mũi, ngồi thẳng dậy.
“Vâng, dạ dạ dạ.” Anh nói: “Con sai rồi.”
Túc Bảo cũng ngồi thẳng dậy theo, tay nhỏ đặt lên đầu gối, gật đầu như giã tỏi: “Dạ dạ dạ, con sai rồi con sai rồi!”
Bà cụ Tô vừa tức vừa buồn cười: “Xuống dưới ăn cơm!”
Dưới tầng.
Hân Hân đứng trên cái ghế ở cạnh bàn, gắp đồ ăn thoăn thoắt, mãi đến khi lấp đầy cái bát hình con mèo của Túc Bảo mới chịu ngồi xuống.