TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 429

Kỷ Trường : “…”

Hắn cũng oan ức lắm, hắn nhắc tới chuyện tình tay ba của Mary Sue, nào phải mấy phim võ thuật không đàng hoàng và kỳ quặc đâu.

Có điều hình như cả hai loại chuyện đó đều không phù hợp với trẻ con.

Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật: “Túc Bảo, ngoan, nghe lời sư phụ, chúng ta không nghe loại chuyện đó.”

Túc Bảo mím môi, hiểu rồi.

Quả nhiên, sư phụ không đáng tin lại dạy cô bé mấy thứ không đứng đắn rồi.

Túc Bảo quay đầu nói với bà cụ Tô: “Ngoại ơi Túc Bảo không nghe chuyện đó nữa, con muốn xem sách ảnh một trăm tầng sâu dưới lòng đại dương.”

Mộc Quy Phàm như trút được gánh nặng, lấy cuốn truyện Túc Bảo muốn xem ra rồi nói: “Ừm, câu chuyện một trăm tầng sâu dưới lòng đại dương.”

Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo ngoan ngoãn nằm trong lòng ba cô bé, còn Mộc Quy Phàm – đứa con rể sống tự do vô kỷ luật của bà thì đang ‘ngoan ngoãn’ mở cuốn sách ảnh cho Túc Bảo xem—-

Thật hiếm có.

Bà cụ Tô lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lúc này hai chân hơi tê, bà cụ Tô chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Hình như từ lúc Túc Bảo bắt đầu xoa bóp chân cho bà cụ thì đôi chân này trở nên có lực hơn, không rõ có phải ảo giác của bà không….

Bà cụ Tô bỗng dưng thử đứng dậy. Kết quả, hai chân vẫn không có lực.

Bà cụ không khỏi lắc đầu, do bà cả nghĩ thôi.

Trong phòng, Mộc Quy Phàm nửa dựa vào đầu giường, ôm Túc Bảo, mặc sức phát huy trí tưởng tượng rồi bịa ra câu chuyện trăm tầng sâu dưới lòng đại dương!!!

Giọng anh trầm thấp, êm tai và rất có sức thôi miên.

Chẳng mấy chốc, Túc Bảo đã ngáp một cái rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Mộc Quy Phàm mới dừng kể chuyện, cụp mi nhìn Túc Bảo.

Lúc ngủ, trông cô bé con càng ngoan, tựa như một thiên sứ nhỏ khiến người ta kìm lòng không đặng mà muốn thơm.

Mộc Quy Phàm cúi người thơm vài cái lên trán Túc Bảo, nói nhỏ: “Ngủ ngon, thiên sứ nhỏ của ba!”

Cảm ơn trời đất vì đã cho Túc Bảo xuất hiện trong sinh mệnh của anh.

Điều duy nhất khiến Mộc Quy Phàm tiếc nuối là, anh không thể nhìn Túc Bảo từng ngày khôn lớn từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến năm 4 tuổi, anh cũng không ở bên Túc Bảo lúc cô bé cần anh nhất,

Nhưng, tương lai của cô bé sẽ luôn có anh bên cạnh…

Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng đặt Túc Bảo xuống giường, đắp tấm chăn mỏng cho cô bé rồi mới đứng dậy, duỗi eo, đi về phía ban công theo thói quen.

Tiểu Ngũ đang ngủ bỗng mở mắt ra, nhích sang bên cạnh một chút, nghiêng đầu nói: “Ông lớn, muốn ngủ cùng không?”

Khóe môi Mộc Quy Phàm khẽ giật.

Ai muốn ngủ cùng một con vẹt chứ!

Mộc Quy Phàm duỗi tay khẽ búng lên đầu Tiểu Ngũ, nghẹn họng nói: “Tự mày tìm một con vẹt cái đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi